Chương 581: Nếu Như Yêu
CHƯƠNG 581: NẾU NHƯ YÊU
"Tiểu Nguyệt, cô không được nói bậy, Lưu San mới đến đây hai ngày, tôi không có bị lạnh nhạt, hôm qua còn bởi vì Lưu San cứu Tể tướng mà tránh được một mối họa, sao cô có thể làm ra loại chuyện này chứ." Hoa Tiên mở miệng nói.
"Phu nhân, cô không cần lừa mình dối người, sáng nay lúc tôi đến phòng của Tổng thống đưa điểm tâm đã nhìn thấy bọn họ. . . . . ." Nam Cung Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Hoa Tiên tát một cái.
"Thật là nói xằng nói bậy, sáng nay cô vẫn còn phát sốt nằm ở trên giường, là do tôi chăm sóc cô, sao cô có thể đi đến phòng của Tổng thống được, Nam Cung Nguyệt, cô muốn làm cái gì?" Hoa Tiên tức giận nói, tay cũng đều run lên.
Nam Cung Nguyệt che khuôn mặt đỏ ửng, không thể tin được nhìn Hoa Tiên, nhìn thấy sự phẫn nộ và cảnh cáo trong mắt cô ta, ác độc biến mất, mím môi, cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói nhỏ: "Tôi làm như vậy đều là vì ngài Tổng thống, vì phu nhân, tôi không có sai."
"Diên Dũng, Tiểu Nguyệt là người của em, cô ấy phạm sai lầm, để em dạy dỗ, có thể chứ?" Hoa Tiên dịu dàng nói.
Thẩm Diên Dũng gật gật đầu.
Hoa Tiên mang theo Nam Cung Nguyệt đến phòng của mình, Hoa Nhi và người làm của cô ta cũng lập tức đuổi theo.
Lưu San dường như có chút đăm chiêu ngồi trên xe, không đi xuống.
Thẩm Diên Dũng mở cửa xe ra ngồi xuống ghế lái, nói: "Em không cần lo lắng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, khăn trải giường trong phòng của anh và em đều sẽ đổi mới, cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả góc phòng, chắc chắn sẽ không còn lại một con rắn nào, rắn vốn là động vật nhát gan, chỉ cần không chạm đến nó, nó sẽ không cắn người đâu.”
"Thẩm Diên Dũng, anh không cảm thấy, là chúng ta sai trước hay sao? Chúng ta khinh người quá đáng, Hoa Tiên là một cô gái dịu dàng, nói thật, anh thật sự không nên phụ lòng cô ấy." Lưu San nghĩ gì nói đó.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, nắm cằm cô ấy, khiến cô ấy đối mặt với mình, trong giọng nói nghiêm túc mang theo ra lệnh: "Vấn đề này chúng ta đã từng nói tới rồi, anh không muốn nói nữa, cũng không muốn nhắc tới quan hệ của anh và Hoa Tiên, cho nên, em không được nói những lời này nữa, cũng không cần nghĩ tới, biết không?"
"Anh biết, tôi biết, người khác không biết, đừng quên anh có thân phận gì, lỗi trên người anh, sẽ bị khuếch trương không giới hạn, thậm chí sẽ bởi vì một chuyện nhỏ mà mất mạng." Lưu San cũng nghiêm túc nói.
Thẩm Diên Dũng dừng lại một chút, trong mắt xuất hiện kinh ngạc: "Em đây là, đang, quan tâm anh?"
Trong lòng Lưu San có chút rối, xoay mặt sang hướng khác, xoắn xoắn tóc suy nghĩ.
Cô không biết mình có phải đang quan tâm anh ta hay không, nhưng vẫn cảm thấy như thế này là không đúng, nhìn về phía anh ta: "Hoa Tiên nói rất có lý, anh và nhà họ Hoa là cùng hội cùng thuyền, lợi ích của các anh cùng tồn tại với nhau, Hoa Tiên có thể không để ý đến sự tồn tại của em, nhưng người nhà của cô ấy thì sao, bọn họ chắc chắn sẽ khó chịu vì Hoa Tiên, một người phụ nữ tốt đẹp như vậy lại vì chính trị mà hi sinh hạnh phúc của mình."
"Anh đã đồng ý với cô ấy sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện sẽ để cố ấy trở về bên cạnh người mình yêu."
"Nhưng cô ấy không có vương vấn không dứt với người đàn ông mình yêu khi đang kết hôn với anh, hai người các anh biết đây là kết hôn giả, nhưng người khác không biết, tôi ở bên cạnh anh, mỗi một phút với anh mà nói đều là nguy hiểm.”
"Em không ở bên cạnh anh mỗi một phút đối với anh đều là giày vò." Thẩm Diên Dũng cắt đứt lời nói của cô ấy.
Lưu San ngừng lại một chút, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.
Thẩm Diên Dũng, sẽ không, thật sự yêu cô ấy chứ?
Không thể tưởng tượng nổi.
Vóc dáng của cô ấy không phải đẹp nhất, mặt mũi không đẹp nhất, gia thế cũng không lợi hại gì, ngay cả đầu óc cũng chỉ là tạm được thôi.
"Đầu của anh thật sự bị cửa kẹp rồi." Lưu San bật thốt lên.
Thẩm Diên Dũng vỗ gáy Lưu San một cái, bất đắc dĩ nói: "Như vậy mới có thể trời sinh một đôi với em chứ."
Cô nghe ra là anh ta đang mắng mình, nhưng, không biết vì sao, vào lúc này không thể tức giận nổi, suy nghĩ cũng hỗn loạn, không thể suy nghĩ được: "Tôi muốn yên tĩnh một chút."
Cô đẩy cửa xuống xe.
Bên ngoài còn lạnh hơn trong xe.
Cô khép chặt áo, nhớ tới mình còn đang mặc áo khoác ngoài của Thẩm Diên Dũng, đây không phải là đang gây sự chú ý sao?
Cô lại lên xe, cởi áo ra đưa cho Thẩm Diên Dũng: "Anh xuống xe đi, để tôi một mình yên tĩnh trên xe, sau khi trở về, kêu giúp việc trong nhà đưa cho tôi một cái áo lông.
"Khoác thêm đi, đừng để bị cảm. Anh khỏe mạnh hơn em." Thẩm Diên Dũng đưa áo khoác cho Lưu San, còn mình thì mở cửa xuống xe, đi vào trong biệt thự.
Cô khoác áo của Thẩm Diên Dũng lên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta, dựa vào khung xe bình tĩnh nhìn phủ Tổng thống.
Cô, và Thẩm Diên Dũng, nhớ tới lại thấy là một nhầm lẫn xấu hổ.
Năm năm trước cô đi xem mắt, bị tên biến thái Tô Khánh Nam tính kế, cô ấy ngủ với Thẩm Diên Dũng, đã không còn lần đầu tiên.
Giờ nghĩ lại, lấy trí thông minh của Thẩm Diên Dũng, Tô Khánh Nam sao có thể tính kế anh ta dễ như vậy, đoán chừng là do anh ta tương kế tựu kế.
Trong ba năm về sau, cô trôi qua cuộc sống như thầy tu, tuy rằng không có đàn ông theo đuổi mình, cô cũng không tìm được bạn trai, nhưng mà chưa từng nghĩ tới mình còn có thể qua lại với Thẩm Diên Dũng.
Cô lúc đó, tuổi trẻ nóng tính, lại ham chơi, thật vất vả uống say quyết định ăn mặn, không nghĩ người mình ăn mặn lại là Thẩm Diên Dũng.
Không đúng, cô không hề nghĩ tới tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Diên Dũng, hơn nữa, anh ta còn cố ý khiến cô mang thai đứa bé.
Cô vì Bạch Nguyệt mà ở lại bên cạnh Thẩm Diên Dũng.
Cô là không cam lòng, khuất phục, bị ép buộc, không biết làm sao, từ chối, không có cách nào, trong hai năm ở cùng Thẩm Diên Dũng, cô ấy xem anh ta như một cái lồng giam, mỗi ngày đều muốn chạy trốn.
Lần này cô trở về, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Diên Dũng, chính là muốn báo thù.
Sau khi báo thù vẫn muốn rời đi.
Cô không thích anh ta, chưa từng thích, nhưng mà. . . . . . Nếu Thẩm Diên Dũng thật sự yêu cô, trả giá vì cô một chút, cô vẫn rất là cảm động.
Dù sao, ở trong ấn tượng của cô , anh ta là một người bướng bỉnh, khó có thể ở chung, ích kỷ, máu lạnh.
Vừa rồi khi anh ta nói những lời vì cô mà không tiếc đắc tội với đối tác chính trị của mình, cô ấy cũng rất cảm động.
Cô bây giờ, đã không còn trẻ nữa, đã không còn đơn thuần trong tình yêu nữa, lúc tiếp xúc với một đối tượng hợp tuổi , đầu tiên là vừa mắt, cô có thích tướng mạo của người đó hay không, sau đó xem tính cách của đối phương, sở thích, thái độ đối nhân xử thế, những chuyện trong quá khứ, sau đó tới thu nhập của anh ta, bất động sản, cuối cùng, là bố mẹ, người thân của anh ta.
Sau khi tất cả đều hợp với ý mình, cũng sẽ không dễ dàng trả giá toàn bộ tình cảm, phải thử xem trong lúc sống chung với nhau, nếu đối phương đối xử tốt với mình, cô ở bên cạnh anh ta mới có thể hạnh phúc, mới có thể bắt đầu nghiêm túc yêu đương.
Nhưng, cũng là bắt đầu nghiêm túc yêu đương rồi.
Không giống lúc thanh xuân còn trẻ, nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai sẽ nhiệt tình đâm đầu vào tình yêu, không suy xét tới những thứ khác, cũng không lo lắng cuộc sống sau này và có thể phát triển lâu dài hay không.
Lý trí của cô nói cho cô biết, cô và Thẩm Diên Dũng không có khả năng ở bên cạnh nhau, cho nên, cô chưa từng trả giá bằng tình cảm với anh ta, có chút gánh vác.
Nếu Thẩm Diên Dũng thật sự yêu mình, thì quá đáng thương rồi, trong lòng cô chua xót, đập đầu lên khung xe, thật muốn hỏi Bạch Nguyệt một chút, mình nên làm như thế nào. . . . . .