Chương 313: Anh Biết, Anh Vẫn Luôn Biết
CHƯƠNG 313: ANH BIẾT, ANH VẪN LUÔN BIẾT
“Không có chứng cứ. Anh ăn gì chưa? Trên thuyền có chỗ nào nấu cơm không? Tôi nấu cho anh.” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
Giờ cô chỉ muốn yên ổn vào bờ, sau đó tìm cơ hội báo cho Tống Tâm Vân.
“Chưa, đi theo anh.” Tô Khánh Nam xoay người, đi được 2 bước, liền dừng lại.
Bạch Nguyệt cũng vô thức dừng lại, duy trì khoảng cách an toàn với anh ta.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt hơi lạnh, ra lệnh nói: “Tiến lên 2 bước.”
Bạch Nguyệt hơi nhíu mày, tiến về phía trước 2 bước.
Tô Khánh Nam sải bước về phía cô, ôm lấy eo cô, kéo tới bên cạnh mình: “Xa cách như vậy làm gì?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta. Ba năm rồi, năm tháng không lưu lại chút dấu tích nào trên mặt Tô Khánh Nam, chỉ nhìn vẻ bên ngoài, anh ta vẫn anh tuấn như cũ, một đôi mắt diêm dúa lẳng lơ, ánh mắt đầy mị hoặc, lấp lánh sáng ngời.
Cô còn nhớ lần đầu hai người gặp nhau, mẹ cô phát bệnh, đâm vào anh ta, anh ta không những không chán ghét, mà còn giúp đỡ cô, giúp mẹ cô được chữa trị một cách tốt nhất.
Trước khi kết hôn, anh ta giúp cô tìm được việc, giải quyết vấn đề công việc, mỗi ngày còn đưa cô đến công ty, lúc cô tăng ca, còn đưa đồ ăn đêm, vào mùa đông, tay cô lạnh, anh ta liền nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo mình.
Chuyện anh ta làm vì cô, cô đều nhớ hết, chỉ là, những chuyện đó đều là do anh ta cố tình sắp đặt. Sau khi kết hôn, cô đã rơi vào hắc ám vô bờ vô tận.
Cô và Tô Khánh Nam không có một khởi đầu tốt, đương nhiên sẽ không có một kết quả tốt.
Giờ đối với cô, anh ta chỉ có dục vọng chiếm hữu và chinh phục.
Tình yêu? Đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian.
“Mấy ngày rồi tôi chưa tắm rửa gội đầu, không thấy mùi trên người tôi sao?” Bạch Nguyệt không mặn không nhạt nói.
Tô Khánh Nam ngửi mùi trên người cô, hôi, lại ngửi mùi trên cổ cô, cũng hôi.
Hơi thở của anh ta phả lên da thịt cô, cô cảm thấy ngưa ngứa, lùi về sau một chút.
Hành động này của cô đã khiến Tô Khánh Nam triệt để tức giận, anh ta nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt hoảng hốt, dùng sức đẩy Tô Khánh Nam ra.
Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia sắc bén, xông tới, giống như giông bão, điên cuồng, kiêu ngạo, cường thế ôm lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cảm nhận được nguy hiển, kinh hoảng kêu lên: “Anh buông tôi ra.”
Tô Khánh Nam càng thêm tức giận, hung ác nói: “Vì sao anh phải buông em ra? Vốn em chính là người phụ nữ của anh, anh đã cho em quá nhiều cơ hội và thời gian rồi, anh sẽ không buông em ra thêm nữa, càng không buông tha cho em.”
“Anh đừng như vậy.” Bạch Nguyệt gay gắt nói, giọng nói có chút run rẩy.
Anh ta đá mở cửa phòng, vứt Bạch Nguyệt lên giường, tháo cà vạt ra.
Bạch Nguyệt trừng lớn mắt, tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn, cô lăn khỏi giường, trốn sang một bên, phòng bị nhìn Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam cười nhạo, lạnh lùng nói: “Lần trước em nói em đến ngày, giờ đã qua vài ngày rồi, anh không tin em còn chưa hết.”
Bạch Nguyệt run lẩy bẩy, tay nắm chặt thành quyền.
Cô rất muốn nhảy xuống khỏi thuyền, chấm dứt mọi thứ, thế nhưng, Cố Lăng Kiệt còn trên đảo hoang, cô muốn báo cho người khác tới cứu anh, cũng coi như chết không hối tiếc.
“Thật sự tôi không thể, lần trước rơi xuống biển tôi cữ mãi chưa hết. Tô Khánh Nam, đừng như vậy.” Bạch Nguyệt cầu xin.
“Đừng như vậy? Ha!” Tô Khánh Nam cười chết giễu, tiến về phía trước.
Bạch Nguyệt vô thức đứng dậy, lùi về sau.
Trong mắt Tô Khánh Nam khẽ rạn vỡ, nghiêm giọng nói: “Là không nên như này, hay là em không muốn? Từ đầu đến cuối em đều chưa từng nghĩ sẽ trao mình cho anh.”
“Vì sao tôi phải trao mình cho anh? Khi tôi và anh còn là vợ chồng, anh đối xử với tôi thế nào chứ?” Bạch Nguyệt nhắc lại.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, bị thù hận che mờ lý trí, anh nói anh đã sửa rồi mà. Em thử nói xem, anh đối xử với em thế nào, Cố Lăng Kiệt kia lại đối xử với em ra sao? Người mang đến cho em nhiều đau khổ hơn là Cố Lăng Kiệt. Ít nhất anh còn chưa có con với người phụ nữ khác, còn Cố Lăng Kiệt đã có con với Chu Hân Ly rồi.” Tô Khánh Nam vừa cởi quần áo, vừa bước về phía Bạch Nguyệt.
“Anh ép buộc tôi, hại người tôi yêu, tiêm virus vào cơ thể tôi, anh đối xử với tôi như vậy, anh cảm thấy tôi còn có thể yêu anh sao? Cố Lăng Kiệt khiến tôi đau khổ, đó là vì anh ấy mất đi trí nhớ, tôi căn bản chưa từng trách anh ấy.”
“Trong lòng em, anh ta tốt, còn tôi thì xấu, tôi còn có gì để nói nữa chứ?” Tô Khánh Nam đã triệt để phát điên.
Anh thật sự yêu cô. Cô không hề biết, sau khi cô biến mất, đến giờ anh chưa hề chợp mắt, đã điều động tất cả nhân lực đi tìm cô.
Anh yêu cô, vì thế cứ lần này đến lần khác nhân nhượng và tha thứ.
Anh yêu cô, vì thế, mới đắc tội Cố Lăng Kiệt, phải biết rằng thế lực và bối cảnh phía sau Cố Lăng Kiệt cực kì lớn mạnh.
Nhưng, anh yêu cô, căn bản cô không hề tin tưởng.
Trong mắt cô, Cố Lăng Kiệt luôn tốt, còn anh thì xấu xa.
Trái tim của anh, đau đến sắp nổ tung rồi.
Ông trời, là đang trừng phạt anh sao?
Trừng phạt anh từng đùa giỡn với tình cảm của quá nhiều người, vì thế, đã định trước không thể có được người phụ nữ mà mình yêu sao?
Tô Khánh Nam nghiến chặt răng: “Đúng, Tô Khánh Nam tôi căn bản chưa từng yêu Bạch Nguyệt em.
Tôi chính là không muốn đồ của mình bị cướp đi, càng không muốn bị Cố Lăng Kiệt cướp đi.
Nếu đã định trước là sẽ bị cướp đi, vậy tôi liền hủy đi đi, cũng sẽ hủy hoại người muốn cướp đồ của tôi.
Tôi nói cho em biết, Bạch Nguyệt, em chính là một món đồ chơi của tôi, giờ em đang trong kì kinh nguyệt cũng tốt, không phải cũng tốt, dù sao tôi nhất định muốn em.
Còn có, em cho rằng tôi không biết sao? Người ở trên đảo hoang cùng em là Cố Lăng Kiệt. Ngoài Cố Lăng Kiệt ra, em sẽ không nguyện ý ở cùng người đàn ông nào khác.
Em còn cố ý đến buồng lái xem kinh vĩ độ của đảo hoang, chính là muốn báo cho người của anh ta đến cứu anh ta.
Em cho rằng Cố Lăng Kiệt còn có thể sống qua đêm nay sao?
Xin lỗi, người của tôi đã mai phục trên đảo hoang, anh ta chết chắc rồi, tôi sẽ không để cho anh ta sống tiếp.
Em thuận theo tôi, tôi sẽ cho em một con đường sống, nếu chống lại tôi, tôi sẽ khiến em và Cố Lăng Kiệt chết rồi cũng xa cách nhau, khiến hai người mãi mãi đều không thể bên nhau.”
“Tô Khánh Nam, đồ hèn hạ.” Bạch Nguyệt cuồng loạn hét lên.
“Ha, dù sao trong mắt em tôi đã là một tiểu nhân bỉ ổi, tội ác tày trời. Tôi mà không làm chút chuyện bỉ ổi nào đó, thật sự sẽ cô phụ kì vọng của em mất.” Tô Khánh Nam xông về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tô Khánh Nam xông ra theo.
Cô trèo lên, ngồi trên lan can.
Lòng Tô Khánh Nam căng thẳng, dừng bước chân lại, quát lên: “Em làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?”
“Tôi có muốn sống hay không, anh biết rõ. Trên thực tế, ba năm trước tôi đã không muốn sống nữa rồi. Lần này, đừng cứu tôi nữa, cho dù anh cứu tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh, càng sẽ không yêu anh, có cơ hội, tôi sẽ giết chết anh.” Bạch Nguyệt quyết tuyệt nói.
Cố Lăng Kiệt chết rồi, cô cũng không thiết sống nữa.
Sống, còn bị Tô Khánh Nam khống chế trong lòng bàn tay.
Cô không muốn.