Chương 368: Cuối Cùng Nhạc Hết, Người Đi
CHƯƠNG 368: CUỐI CÙNG NHẠC HẾT, NGƯỜI ĐI
“Có duyên sẽ liên lạc lại.” Trần Niệm trầm giọng, một chút thương cảm thoảng qua trong mắt, trong lòng vương vấn dòng đắng chát nhàn nhạt.
Cô rất bất hạnh, nhưng nếu so với Hạ Hà thì có vẻ cô vẫn còn may mắn.
Chí ít, cô còn có bạn bè, có người yêu, có con cái, mặc dù không thể ở cùng nhau nhưng cũng ràng buộc lẫn nhau.
Hạ Hà từ khi còn rất trẻ đã phải mang tội danh bán nước, có nhà mà không thể trở về, cũng không thể qua lại với người bình thường, mang theo nỗi oan này mà chạy trốn.
Cho nên, đừng bao giờ ôm nỗi oán trách chỉ vì hoàn cảnh của bản thân, mà cần phải thích ứng, rồi thay đổi nó, càng phải nỗ lực sống tốt hơn, bởi vì ở một nơi nào đó trên thế giới sẽ luôn có một người còn thê thảm hơn bản thân bạn, nhưng vẫn luôn cố gắng sinh tồn.
“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm.” Lưu San hô lên mấy câu, đẩy đẩy người Trần Niệm một cái.
Trần Niệm khôi phục tinh thần.
“Cậu đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế.” Lưu San hỏi.
“Tô Khánh Nam cũng tới rồi.” Trần Niệm trả lời đơn giản.
“Gã đê tiện.” Lưu San căm phẫn trào dâng. “Cậu mau thể hiện tình cảm với Alan đi, để Tô Khánh Nam từ bỏ dã tâm độc ác đó đi.”
Trần Niệm không nói gì, lấy năm con cua Cố Lăng Kiệt đã nướng ra, để trên lá cây bên cạnh cô.
Alan cũng đi tới bên đống lửa, để thùng xuống, khịt khịt mũi: “Thơm quá, con sâu thèm ăn trong dạ dày đều bị dụ ra hết rồi.”
“Cua bên phía Lưu San là phần nướng trước, hơi nguội rồi, hiện giờ anh có thể ăn được.” Trần Niệm nhắc nhở.
Alan ngồi đối diện Trần Niệm, cầm một con cua lên bóc vỏ ra.
Lưu San nhìn vào trong thùng, ngạc nhiên nhìn về phía Alan: “Sao anh tìm được nhiều nhím biển vậy?”
“Chỗ đó có rất nhiều, chỉ có điều tôi đã bắt một ổ, ông bà, cha chú cháu chắt các loại tôi bắt hết lên cả rồi.” Alan đùa giỡn.
Trần Niệm bật cười: “Vậy có phải là chúng còn cần cảm ơn vì anh đã giúp cả nhà chúng đoàn tụ không?”
“Có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, bọn chúng có thể đi vào ngũ tạng miếu của chúng ta, coi như chết có ý nghĩa, đáng để những con nhím biển khác bắt chước học tập.” Alan mỉm cười.
Trần Niệm càng bật cười lớn hơn: “Vậy anh có dao không?”
“Tất nhiên là có.” Alan lấy một con dao găm Thụy Sĩ từ trong túi ra, lưỡi dao sắc bén, cắt một cái đã bổ được nhím biển ra, để lộ ra năm phần vàng.
Lưu San nhân lúc bọn họ nói chuyện về nhím biển: “Tiểu Niệm, bên trên nói nhím biển trong khi sinh sản có độc.”
“Nhím biển có độc có màu sắc tương đối tươi đẹp, ngoài ra phần lớn sống ở vùng nhiệt đới, cái anh bắt đều là ngũ độc, có thể yên tâm ăn.” Alan bảo đảm.
“Bên trên nói, nhím biển có tác dụng cường tinh, tráng dương, ích tâm, cường xương, bổ huyết, đàn ông ăn sẽ giúp thân thể khỏe mạnh, nhưng nếu ăn nhiều...” Lưu San không nói tiếp nữa, mập mờ nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm hiểu rõ ý Lưu San muốn nói.
Cô và Cố Lăng Kiệt cũng từng ăn sống nhím biển bên bờ biển, kết quả, rõ ràng kích thích tố sinh dục nam của Cố Lăng Kiệt đã tăng lên.
“Vẫn cứ nướng lên ăn đi, ở đây chúng ta cũng không có mù tạt gì gì đó, ăn sống sẽ ăn phải rất nhiều vi khuẩn trong biển.” Trần Niệm cầm mấy con để lên tấm đá.
Alan mỉm cười, cũng không ngăn cản: “Vừa rồi anh Cố cũng tới đây hả? Sao lại đi nhanh vậy?”
Trong lòng Trần Niệm hơi hồi hộp, không nói gì cả, Lưu San đành giải thích: “Chỉ là khách qua đường thôi, ngồi một chút rồi lập tức rời đi.”
“Ồ.” Alan lên tiếng, rất tiết chế không đào sâu vào vấn đề này, lại ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.
Anh ấy nói nhiều nhất về những kiến thức về các nơi trên thế giới, ví dụ như, Trường Thành Trung quốc, kỹ nghệ Nhật Bản, thảo nguyên châu Phi, kim tự tháp Ai Cập, tam giác Bermuda, cực quang bắc cực, đài tế tự Maya,...
Tài ăn nói của Alan rất tốt, hiểu biết cũng rất nhiều, anh khiến người ta cảm thấy rất đẹp, thần bí, thần kỳ, hiếu kỳ.
“Anh còn trẻ mà đã đi được nhiều nơi thế rồi sao?” Lưu San hâm mộ nói.
“Hồi tôi học đại học, mỗi năm đều đi du lịch hai nơi, mỗi nơi đều ở lại một tháng, bây giờ cũng vẫn duy trì mỗi năm đi hai nơi, mỗi nơi ở lại hai tháng, đã thành thói quen rồi, tôi muốn trong khi còn sống, có thể đến một trăm địa danh thần kỳ trên thế giới.” Alan lịch sự nói, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Trần Niệm: “Sau này, tôi không còn phải đi du lịch một mình nữa rồi.”
Lưu San nghe ra ý Alan ám chỉ, cười hì hì nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm vén lọn tóc lên bên mai lên, nhìn về phía Alan: “Có những người thích đi du ngoạn, có người thích tập thể dục, có người thích chơi game, có người thích tham gia bữa tiệc của gia đình.”
Trần Niệm dùng hết sức để chuyển đề tài sang chuyện khác.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, cuối cùng nhạc hết, người đi, đằng sau cảnh náo nhiệt luôn là sự cô đơn càng sâu.” Alan cảm thán.
“Bởi vì cô đơn cho nên càng chờ mong yến tiệc diễn ra.” Trần Niệm cười nói, mắt cong cong, càng giống như dòng suối nhỏ dưới ánh trăng, phản xạ ra ánh sáng, lấp lánh lung linh.
Alan cũng nở nụ cười.
Trên thế giới có rất nhiều phong cảnh đáng để anh đến xem, nhưng đến nay không còn chỗ nào có thể khiến anh muốn đến hai lần, hiểu được rằng, anh sẽ luôn đi thẳng về phía trước.
Nếu như anh phải dùng một loại phong cảnh để mô tả Trần Niệm, đó chính là ảo cảnh.
Trong ảo cảnh, anh có thể thấy màu sắc rực rỡ, thềm là mây, trăng là đất, các kỳ cảnh đủ loại màu sắc hình dạng, đẹp không sao tả xiết, dù nhìn trăm lần cũng không chán.
Cô chính là phong cảnh mà anh muốn tìm hiểu không ngừng.
Alan đứng dậy, đi đến gần Trần Niệm, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi nguyện vì em mà mỗi tuần mở tiệc gia đình một lần, đây là lời hứa, không phải nói suông.”
Trần Niệm nhìn về phía anh, sâu trong mắt thoáng hiện lên chút mềm lòng.
Lưu San thấy thế, lặng lẽ đứng lên, mau chóng rời đi cho hai người bọn họ một không gian riêng.
Trần Niệm thấy Lưu San đi, quay đầu, nhìn về phía bóng lưng cô ấy.
Alan ngồi xuống chỗ Lưu San, cũng nhìn bóng lưng cô ấy, hỏi: “Cô ấy và anh Cố kia có quan hệ không bình thường, trước kia là người yêu sao?”
Trần Niệm: “...”
“Không phải, trước đây bọn họ biết nhau.” Trần Niệm giải thích.
“Mỗi lần bọn họ gặp nhau đều giương cung bạt kiếm, nhưng thật ra lại giống như oan gia quý nhau vậy, mắt trừng mắt, có loại hormone mà người bên cạnh có thể quan sát được, thật ra, anh Cố đã cố ý nhường nhịn cô ấy.” Alan phán đoán.
“Vậy sao? Ha.” Trần Niệm cười một tiếng, cũng không nói gì thêm, thâm thúy nhìn về biển lớn nơi xa, hưởng thụ sự tĩnh mịch và bình thản lúc này.
Alan từ từ tới gần cô, tay khoác lên bờ vai cô, hơi hơi dùng sức, khiến cô tựa vào vai anh.
“Tôi nói mà, Cố Lăng Kiệt sao lại có lòng tốt nói cho tôi biết em ở trên bãi cát, hình ảnh này thật đúng là khiến người ta thấy đẹp đến không dám nhìn.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói, từng bước đi tới, nhìn Trần Niệm chằm chằm, ánh mắt bén nhọn.
Trần Niệm không hiểu Tô Khánh Nam sao lại phẫn nộ như thế, sau khi cô thay đổi thân phận thì không quen biết anh ta mà!
“Không dám nhìn thì anh có thể không nhìn, không dám nhìn còn cố nhìn, tôi có nên nói anh Tô đây không có tự trọng không?” Trần Niệm không khách khí nói.
“Em vẫn khéo ăn khéo nói như vậy, dù thay đổi dung mạo cũng không sửa được tính cách trời sinh của em.”