Chương 1044: Giải Quyết Triệt Để
CHƯƠNG 1044: GIẢI QUYẾT TRIỆT ĐỂ
Còn một trường hợp khác, đó là Hoa Quan Lâm bị Hoa Cẩm Vinh kéo dài, chờ tới khi Sở Giản đem ghi âm của Mặc Uyên phát ra ngoài, khi nhân dân cả nước đều biết chuyện này, Hoa Quan Lâm không dám, cũng không thể giết Hạng Thịnh Duật được.
Nhưng chắc chắn Hoa Quan Lâm sẽ cắn ngược lại Hạng Thịnh Duật một cái, dù sao, Hạng Thịnh Duật thật sự đã trốn tù, chờ lúc bọn họ huyên náo cho nước sôi lửa bỏng, nếu Hình Thiên đột nhiên không truy cứu, chuyện đó sẽ trở nên cực kỳ quan trọng, cũng có thể do tạo thêm càng điều kiện có lợi cho Hình Thiên.
Cho nên, dù kết quả phát triển thế nào, cũng đều có lợi với Hình Thiên.
Cô cũng đã bình tĩnh hơn, gọi điện thoại cho Mặc Uyên.
“Mục Uyển” Giọng nói mệt mỏi của Mặc Uyên truyền tới từ đầu kia điện thoại.
Trong mấy ngày này, mỗi ngày anh ta đều không ngủ được, nằm mơ đều mơ thấy bị người khác chộp tới bắn chết, bị người khác chộp tới xử bắn anh ta cũng không quan trọng, chỉ sợ liên lụy bố mẹ, khiến bố mẹ đau lòng.
Loại đối mặt với cảm giác sợ hãi không biết rõ này, so giết anh ta thì còn khó chịu hơn.
Anh ta chỉ mong nhanh nhanh đươc giải thoát, chờ điện thoại của Mục Uyển, đã chờ rất lâu.
“Mặc Uyên, ghi âm của anh lập tức sẽ bị lộ ra, nhưng anh không cần lo lắng, tôi có thể bảo đảm anh sẽ không có chuyện gì, tôi cần anh làm chứng, chứng minh là anh bị Hoa Hy Phàn mê hoặc, mới có thể làm ra chuyện đùa ác kia.” Mục Uyển nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ nói.”
Mục Uyển ấn nút ghi âm lại.
“Tôi là Mặc Uyên, là tôi bị Hoa Hy Phàn mê hoặc mới cho người mang theo súng ngắn tiến vào hoàng cung, ban đầu tôi chỉ muốn giả vờ là có người muốn nổ súng bắn Mục Uyển để diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó cho người lập tức vứt bỏ khẩu súng, tôi không nghĩ tới thật sự có người nổ súng bắn giết Tổng thống nước A, đạn thế mà lại giống với cây súng lục người của tôi mang theo, tôi cảm thấy mình bị người khác hãm hại, có người muốn mượn đao giết người, bây giờ tôi đang trốn ở trong quân khu, tôi hi vọng có thể trả lại công bằng cho tôi.” Mặc Uyên nói xong, hỏi Mục Uyển: “Tôi nói như vậy được chưa?”
“Được, rất tốt, đợi thêm mấy ngày nữa, chuyện này sẽ được giải quyết triệt để.” Mục Uyển trấn an nói.
“Có thật sẽ không liên lụy bố mẹ của tôi không?” Mặc Uyên cần sự chắc chắn.
Anh ra biết, gần đây trong lòng bố mẹ của anh ta cũng dày vò giống như anh ta, cũng không tốt hơn.
“Sẽ không, tôi cam đoan, tạm thời cứ như thế này, có việc tôi sẽ liên lạc lại cho anh.” Mục Uyển nói xong liền cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, Sở Giản đã tới: “Tôi đã đem bản gi âm kia phát ra ngoài, phải cần bao lâu nữa mới có thể tiến cung cứu ngài ấy.”
Mục Uyển đưa di động đưa cho Sở Giản: “Trong này là video tôi vừa bảo Mặc Uyên quay lại, anh cũng đem phát ra ngoài đi, nhớ rõ, đừng để ai biết được là anh phát.”
Sở Giản không lấy lại điện thoại của Mục Uyển.
“Tôi biết rồi, vừa rồi tôi đã phát bản ghi âm kia ngoài, lúc nào thì tới hoàng cung cứu ngài ấy.” Sở Giản tiếp tục hỏi.
“Lúc anh cầm đoạn này ghi âm lấy đi, cú điện thoại đầu tiên anh không có nghe sao? Tôi nhớ anh cũng ở trong phòng mà.”
“Cô có ý gì!” Sở Giản là người nóng tính: “Cô nói thẳng đi, quanh co lòng vòng tôi nghe không hiểu.”
Mục Uyển bật cười một tiếng, Hạng Thịnh Duật mang theo người ngu ngốc như anh ta tung hoành thiên hạ, thật đúng là không dễ dàng, muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, vũ khí của Hạng Thịnh Duật có hơi cùn rồi.
“Rốt cuộc là cô có ý gì!” Sở Giản nóng nảy.
“Đi liên hệ cho Hạng Vũ Thái đi, anh ta chắc là cần anh.” Mục Uyển nói, xoay người đưa lưng về phía Sở Giản: “Mặt khác, tôi đói rồi, phiền anh chuẩn bị chút thức ăn.”
Sở Giản nhíu lông mày, nhìn nữ giúp việc ra lệnh chuẩn bị cho cô chút thức ăn: “Bây giờ tôi phải đi ra ngoài, trước khi tôi trở về, không được thả cô ấy đi, nếu như cô ấy nhất định muốm rời đi, thì giết.”
“Anh dám giết mợ chủ tôi, tôi sẽ giết anh.” Hắc Muội nhảy ra nói.
Sở Giản quét mắt về phía Hắc Muội: “Đem thứ đen thui kia
, cũng giết nốt.”
Vâng! Thuộc hạ của anh ta gật đầu tiếp khiến nói.
Hắc Muội xoa eo, tức giận: “Thiệt cho em còn cảm thấy anh ta tốt hơn so với Sở Nguyên, muốn giết cứ giết, còn trừng mắt em, không bằng Sở Nguyên đâu.”
Mục Uyển rất bình tĩnh nhìn Hồng Mai trên bàn: “Điều kiện trước tiên là nếu như tôi cố ý rời đi, là anh ta cố ý nói cho tôi nghe, nhưng tôi lại không rời đi, cho nên, không cần khó chịu, cũng không cần lo lắng, tạm thời chúng ta sẽ không chết.”
Hắc Muội đá văng cái ghế, ngồi xuống chỗ đối diện Mục Uyển, tay chống cằm, miệng cong lên, nhìn hoa một lúc rồi lại nhìn về phía Mục Uyển, không hiểu hỏi: “Mợ chủ, sao chị vẫn bình tĩnh được như vậy?”
Mục Uyển đã nghĩ thông suốt nên tâm trạng rất tốt, cong khóe miệng lên: “Cho dù kết quả như thế nào cũng đều được, vì sao tôi lại không bình tĩnh chứ?
Nếu Hạng Thịnh Duật chết rồi, tôi cảm thấy vừa rồi tên biến thái kia thật sự sẽ giết chết chúng ta.
Chết có ý nghĩa, thì cũng sẽ không sợ, yên tâm, tôi có biện pháp để em không chết, em không sao hết đâu.” Mục Uyển trấn an nói.
Hắc Muội nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mục Uyển, dần dần cùng trở nên bình tĩnh, nằm ở trên bàn, ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Không biết bây giờ bên ngoài thế nào?”
Nữ giúp việc đẩy cửa ra, để chó con ôm trên tay xuống.
Hắc Muội nhìn thấy chó con hai mắt đều sáng lên, lập tức đem chó con bế lên, ngạc nhiên vui mừng nói: “Chó con, sao em lại ở chỗ này?”
Trước vụ tai nạn xe cộ được sắp xếp từ trước, Bobby suốt ngày đi theo Mục Uyển và Hắc Muội chó con cũng được đặt ở trong túi xách không mang đi.
Hắc Muội không dám hỏi, cũng sợ hỏi, không nghĩ tới, chó con vẫn sống được tốt, bây giờ đi tới bên cạnh bọn họ.
Hắc Muội thân mật sờ lấy đầu chó con: “Chị còn tưởng rằng không được nhìn thấy em nữa, tiểu bảo bối của chị, em thấy chị có vui vẻ không?
Chó con không lên tiếng, nhưng vẫy vẫy cái đuôi.
Hắc Muội cười, hỏi nữ giúp việc thức ăn cho chó ở đâu, có thể đem thức ăn cho chó trả lại cho cô ấy không?
Nữ giúp việc quay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền cầm thức ăn cho chó tới.
Hắc Muội vừa cho chó ăn, vừa hỏi Mục Uyển: “Mợ chủ, em còn có một chuyện cảm thấy rất kỳ lạ, Hạng Thịnh Duật tìm tới chúng ta bằng cách nào bậy, còn nữa, bây giờ Phó Hâm Ưu từ nước A trở về rồi sao?”
Ánh mắt Mục Uyển nhìn về phía Hắc Muội, suy nghĩ một chút: “Chắc là Hạng Thịnh Duật biết là tôi cố ý trốn đi, cho nên, chắc anh ta cũng biết tôi sẽ tìm Bobby [Bobby ] hỗ trợ, chỉ sợ là anh ta cũng sẽ đi tìm Bobby , cho nên biết chỗ ở của chúng ta.”
“Ý mợ chủ là, Bobby bán đứng chúng ta?” Hắc Muội vừa nói dứt lời, chuông điện thoại di động của Mục Uyển liền vang lên.
Cô nhìn tên người gọi trên điện thoại, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Là Bobby gọi điện thoại tới.
Cô nghe máy.
“Cô không sao chứ?” Bobby hỏi.
“Không có việc gì tôi đang ở chỗ Hạng Thịnh Duật, anh ta không làm khó ông chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Hạng Thịnh Duật quả thực là bị điên, anh ta cho tịch thu toàn bộ vũ khí của tôi, bây giờ tôi đúng là tôm hùm không có cái kìm, đầu óc anh ta có hố sao? Thế mà lại trốn tù, trực tiếp khai ra Mặc Uyên không phải có thể cứu được rồi sao, quanh đi quẩn lại, có cần như vậy không, còn thiếu chút nữa đem mạng của mình thế vào, quả thực là hiếm thấy.” Bobby phàn nàn nói.
“Thật xin lỗi, là tôi làm liên lụy ông, ngày mai tôi sẽ đem thương lôi âm tặng cho ông coi như đền bù.” Mục Uyển nói.
“Không cần, anh ta nói muốn tôi hợp tác với anh ta, không muốn hợp tác với cô, sau này tôi muốn cái gì là có cái đó, bao gồm cả thương lôi âm, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hợp tác với anh ta càng đáng tin cậy, chỉ là tôi muốn nói với cô một tiếng.”
Mục Uyển:...