Chương 923: Không Phải Tôi Có Dám Không Mà Là Anh Có Dám Không? Dám Chứ?
CHƯƠNG 923: KHÔNG PHẢI TÔI CÓ DÁM KHÔNG MÀ LÀ ANH CÓ DÁM KHÔNG? DÁM CHỨ?
"Em không biết tình hình của nhà họ Hạng. Người nắm quyền nhà họ Hạng vẫn là cậu Ba của tôi, nhưng tính cách cậu Ba tôi quá cương trực, hơn nữa lại trọng tình nghĩa. Cậu ấy sẽ không tin tưởng những người lớn tuổi nào cậu ấy tôn trọng, những thế hệ sau mà cậu ấy thương yêu lại muốn hại cậu ấy, muốn âm mưu đoạt quyền của cậu ấy. Tôi chỉ có thể chậm rãi cho cậu ấy biết, loại bỏ những người này."
Sau khi loại bỏ những người này, dựa theo tính cách của Hạng Vũ Thái sẽ không mưu phản nữa. Chỉ cần nhà họ Hạng không mưu phản, những người ở phía sau muốn hại Hình Thiên sẽ không được như ý.
"Cô chủ cố gắng lên. Em sẽ cùng cố gắng với cô chủ. Còn nữa, sau này cô chủ đừng hành động một mình, nếu như chị muốn ra ngoài hít thở thì em có thể đi cùng cô chủ. Em sẽ không nói lời nào, chị có thể xem như em không tồn tại." Hắc Muội bảo đảm.
"Vất vả cho em rồi. Em đi về nghỉ ngơi đi, trời sáng thì chúng ta còn phải ra ngoài đấy." Mục Uyển mỉm cười nói.
Hắc Muội suy nghĩ một lát lại lấy đồng hồ đeo tay của mình xuống và đeo lên trên tay của Mục Uyển: “Cái đồng hồ đeo tay này được kết nối với điện thoại của em. Em có thể thông qua đồng hồ đeo tay để biết chị ở đâu. Nếu như chị muốn gọi em khẩn cấp thì chỉ cần ấn chốt đầu tiên. Đó là số điện thoại di động của em. Em chắc chắn sẽ lập tức đến bên cạnh chị. Hôm nay quá mạo hiểm, chỉ cần chậm năm phút là cô chủ sẽ chết đấy."
Mục Uyển nhìn ra được Hắc Muội có lòng tốt nên khẽ gật đầu: “Cảm ơn."
Mục Uyển trở lại ngủ được một lát nhưng mới sáng sớm đã thức dậy. Chuyện nửa đêm vẫn làm cô sợ hãi. Cô muốn bảo vệ Hình Thiên nhưng trước hết phải bảo vệ được mạng sống của mình đã.
Cô gõ cửa phòng của Hắc Muội .
Hắc Muội lập tức từ trên giường bắn lên, mở cửa, lưng rất thẳng: “Cô chủ xin cứ dặn dò."
"Mười phút sau tôi sẽ đi chạy bộ, em đi cùng tôi nhé." Mục Uyển mỉm cười nói.
"Báo cáo cô chủ. Cho em hai phút là em có thể giải quyết xong." Hắc Muội giống như quân nhân, nói với khí thế rất mạnh mẽ.
"Một lát nữa tôi đưa cho em một bộ mỹ phẩm. Con gái đen một chút trông khỏe khoắn, nhưng quá đen cũng không tốt đâu." Mục Uyển nói xong liền quay về lấy một bộ mỹ phẩm cho Hắc Muội .
Hắc Muội không khỏi cảm động. Cô biết rõ những mỹ phẩm này bao nhiêu tiền, cô đã cùng đi mua với Mục Uyển một lần.
"Cô chủ, chị thật tốt với em." Hắc Muội thật lòng nói.
"Nói chính xác thì em còn là ân nhân cứu mạng của tôi đấy. Tôi tốt với em một chút không phải là bình thường sao? Em dùng đi, tôi cũng phải đánh răng rửa mặt nữa." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Vâng, cảm ơn cô chủ." Hắc Muội xoay người đi vào gian phòng.
Sau khi Mục Uyển đánh răng rửa mặt, bôi kem dưỡng da sơ qua lại thay bộ quần áo thể thao.
Hắc Muội chạy bộ cùng cô. Sau khi cô chạy dọc theo bờ hồ mười vòng thì gặp phải Hạng Vũ Thái chạy bộ qua.
"Uyển Uyển dậy sớm thế? Cháu chạy được mấy vòng rồi?" Hạng Vũ Thái hiền hòa hỏi.
"Mười vòng. Cháu tính chạy thêm mười vòng nữa." Mục Uyển vừa cười vừa nói.
"Nhiều năm trước cháu đã tập thành thói quen rất tốt, tập thể dục là tốt, có thể tăng cường sức khỏe, hơn nữa vận động có thể làm cho tinh thần người ta hưng phấn, phát sinh ra nguyên tố bảo vệ cho cơ thể khỏe mạnh." Hạng Vũ Thái vừa cười vừa nói.
"Cậu nói rất đúng." Mục Uyển ôn hòa nói, cố gắng làm cho tốc độ của mình đuổi kịp Hạng Vũ Thái .
Vóc dáng của ông rất cao lại cường tráng, cộng thêm rèn luyện trong thời gian dài nên chạy rất nhanh, Mục Uyển có chút tốn sức, dần dần giảm tốc độ xuống.
Hạng Vũ Thái cũng không cố ý chờ cô, vẫn chạy theo tốc độ bình thường của mình.
Khi Mục Uyển chạy đến vòng thứ mười sáu, Hạng Vũ Thái vượt qua cô: “Cháu chạy không tệ đâu."
"Cậu chạy còn tốt hơn cháu." Mục Uyển nói thuận theo ông.
Hạng Vũ Thái cười rất cởi mở và tiếp tục vượt qua Mục Uyển.
Mục Uyển không chờ Hạng Vũ Thái lại vượt qua cô một lần nữa. Sau khi chạy hai mươi vòng, cô đi cùng Hắc Muội ra khỏi phủ nhà họ Hạng để ăn sáng ở bên ngoài.
"Cô chủ, cô biết rõ cậu cô có quyền cao chức trọng, vì sao không được cố lấy lòng ông ấy?" Hắc Muội không hiểu hỏi.
"Cậu tôi không thích những kẻ a dua nịnh hót, lấy lòng." Mục Uyển nói.
Điện thoại di động của cô đổ chuông. Cô thấy là Hạng Thịnh Duật gọi tới nên nghe máy.
"Em dậy chưa, tôi đón em đi ăn sáng."
Mục Uyển cười khẽ một tiếng: “Tôi đã ăn sáng sắp xong rồi. Xem ra tôi lại mất một bữa ăn ngon."
"Không sao, còn có bữa ăn ngon thứ hai, bữa ăn ngon thứ ba. Vậy tới buổi trưa tôi đón em đi ăn trưa nhé?" Hạng Thịnh Duật mỉm cười nói.
"Nghe có vẻ như anh rất rảnh nhỉ?" Mục Uyển chế nhạo.
"Tôi có bận rộn mấy đi nữa vẫn có thời gian mời em đi ăn cơm."
"Không cần tiếp con gái của bà Lan Ninh sao?" Mục Uyển hỏi với ý tứ sâu xa, cũng là đang cảnh tỉnh anh ta.
Hạng Thịnh Duật là người lý trí biết lấy hay bỏ.
"Bây giờ cô ta đang chơi ở nước ngoài, mấy ngày nữa mới về. Không phải em nói hôm nay tìm tôi có việc sao? Bây giờ không được à?" Hạng Thịnh Duật nhếch môi hỏi lại với ẩn ý thâm sâu.
"Tôi đúng là có chút chuyện, chờ buổi trưa gặp mặt rồi hãy nói. Lát nữa tôi còn muốn đi làm tóc."
"Vậy buổi trưa gặp." Hạng Thịnh Duật nói xong liền cúp máy.
"Cô chủ định đi làm tóc vào buổi sáng sao?" Hắc Muội hỏi.
"Không phải tôi mà là chúng ta." Mục Uyển sửa lại.
Hắc Muội : "..."
"Cô chủ, em có thể không cắt tóc không? Em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, rất tuyệt rồi." Hắc Muội giãy giụa nói.
Mục Uyển: "..."
Ở dưới sự yêu cầu của Mục Uyển, Hắc Muội vẫn phải cắt tóc và uốn xoăn. Mái tóc dài tới vai lập tức ngắn hơn rất nhiều, trông cũng ra dáng con gái dịu dàng hơn. Mà Mục Uyển lại càng thay đổi lớn hơn nữa.
Trước đây, cô là bà Tổng thống nên cần phải đoan trang, khí thế, trưởng thành, dịu dàng cho nên chưa từng cắt tóc. Khi tham dự các hội nghị quan trọng hoặc các buổi phỏng vấn chiêu đãi, cô lại búi tóc lên.
Khi đó cô có vẻ thận trọng vững vàng và hướng nội vượt qua cả tuổi tác.
Bây giờ, cô không phải là phu nhân Tổng thống nên cô muốn làm cho mình trở nên đẹp hơn, chớp mắt đã nhuộm tóc thành màu hạt dẻ, đồng thời cuốn đuôi tóc, thoạt nhìn quyến rũ lại động lòng người.
Lúc trở về, cô trang điểm tinh tế rồi mặc bộ quần áo mua hôm trước, chiếc áo trắng thêu hoa, váy ngắn màu đen, bên ngoài là khoác áo da màu đỏ, đi đôi bốt cao bảy phân, trông hiện đại, thời trang, lại không quá khoa trương, vẻ đẹp lạnh lùng, so với hình tượng trước đây thì giống như hai người khác hẳn vậy.
Khi Hạng Thịnh Duật nhìn thấy cô, trong mắt đã không giấu được vẻ kinh ngạc.
Anh ta biết cô thật ra có vẻ đẹp lộng lẫy, vừa gặp mặt đã ôm lấy thắt lưng của cô, bảo cô ngồi ở phía trên đầu gối của mình.
Mục Uyển tiện tay ôm lấy gáy của anh ta, trong ánh mắt lại có thêm một vẻ lương thiện, không giống như khiêu khích mà là tự tin. Vẻ tự tin lộ liễu này càng làm nổi bật nét đẹp của cô, khiến cô giống như là một câu đó.
"Em ăn mặc trang điểm thế này, rất đẹp. Giống như con mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt, lực sát thương lên tới một trăm phần trăm đấy." Hạng Thịnh Duật thật lòng khen ngợi.
"Anh có thích không?"
"Thích."
"Tôi muốn tới Bộ ngoại giao làm việc, anh có thể thu xếp được không?" Mục Uyển nói ra mục đích của mình.
"Ha ha ha ha ha." Hạng Thịnh Duật cười, tiếng cười tùy tiện lại ngông cuồng, vừa như hiểu rõ, làm người ta không nhìn ra ý tưởng thật sự của anh ta: “Đó là khu vực của bà Lan Ninh, em thật sự dám sao?"
"Không phải là tôi có dám hay không, mà là anh có dám hay không, Thượng Duật, anh có dám không?" Mục Uyển hỏi với vẻ khiêu khích.