Chương 587: Không Muốn Bỏ Lại Mình Cô Ấy
CHƯƠNG 587: KHÔNG MUỐN BỎ LẠI MÌNH CÔ ẤY
"Ừm." Bạch Nguyệt đáp một tiếng
"Đúng rồi, hiện tại vị trí Bộ trưởng Bộ tài chính đang bỏ trống, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào chức vụ này, vị trí này cũng sẽ không để trống quá lâu, cùng lắm là kéo dài tới đầu năm sau, em nghĩ sao?" Hình Thiên tiếp tục hỏi.
Bạch Nguyệt ngừng lại, vẻ mặt hơi ngưng trọng, nhìn về phía Hình Thiên, nói: "Vị trí này có thể sẽ thông qua phương thức bầu cử, bởi vì có quá nhiều người mơ ước, người của chúng ta, cũng không chắc có lợi thế, chuyện này em cũng muốn bàn bạc với anh, em muốn làm chuyện lớn, nhưng mà..."
Bạch Nguyệt muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà sao?" Hình Thiên hỏi.
"Sự kiện Alan lần trước mặc dù thành công kéo Thịnh Đông Quang xuống ngựa, nhưng một lần nữa làm ra sự kiện lớn, điều khiến em lo lắng là uy tín nước A trên trường quốc tế, nếu như dẫn đến đồng tiền nước A bị mất giá trị, chính là hành vi hại người không lợi mình, có chút không xuống tay được." Bạch Nguyệt suy tư nói.
Hình Thiên lộ ra vẻ mặt cưng chiều.
Bạch Nguyệt không những xinh đẹp mà còn thông minh, dịu dàng tình cảm, nhạy bén, lại vô cùng lương thiện.
Lương thiện của cô ẩn giấu ở dười bề ngoài kiên cường, chỉ vô tình bộc lộ ra, đã khiến anh ta động lòng không cưỡng lại được, trái tim cô chứa đựng cả thế giới.
Cố Lăng Kiệt thật may mắn, có thể biết cô sớm như vậy.
"Chuyện này đơn giản, nước Y và nước A có quan hệ bạn bè tốt đẹp, từ trước tới giờ, đều là nước A tài trợ nước Y phát triển kinh tế, ngoại trừ quốc nợ bên ngoài, còn chuyển qua không ít nhân tài, kiến trúc, điện lực, hóa học, khoa học, y tế, giáo dục, thậm chí là đường giao thông, nói nước Y là nước phụ thuộc nước A cũng không hề có vấn đề gì cả." Hình Thiên nói.
"Chuyện này hình như em có nghe nói qua." Trước đây cô không quan tâm những chuyện này, nhưng bây giờ lại không thể không quan tâm đến nó.
"Nước Y là một nước có nhiều đảng chính trị, tranh giành quyền lực vẫn luôn rất khốc liệt, nếu như bây giờ xảy ra nội chiến, tất yếu sẽ tổn hại rất nhiều cơ sở hạ tầng, nước A ngoài trừ việc quyết định đứng ở bên nào, còn phải đầu tư lớn về tài chính, liên quan đến tài chính như vậy lời nói của các doanh nghiệp lớn lâu đời nước A liền có trọng lượng."
"Muốn nói tới tiền, Thịnh Đông Quang có, Thẩm Diên Dũng cũng có. Thịnh Đông Quang trước khi trắng tay, chắc chắn có rất nhiều tiền." Bạch Nguyệt suy đoán.
"Tiền của Thịnh Đông Quang là minh bạch, dù sao gia tộc của ông ta cũng có nhiều doanh nghiệp như vậy, tiền của Cố thị cũng rất rõ ràng, cũng có mở doanh nghiệp ở bên kia, tiền của Thẩm Diên Dũng lại là tiền bẩn, anh ta không thể lấy tiền ra một cách lộ liễu.
Thịnh Đông Quang bỏ ra nhiều tiền cũng chỉ là rửa tiền mà thôi, muốn khôi phục lại vị trí Bộ trưởng Tài chính trong vòng một năm là không có khả năng. Như vậy, hiện tại người mà lời nói có trọng lượng chính là em." Hình Thiên đề xuất.
"Bằng cách này, người của chúng ta không chỉ có thể làm đến chức vị Bộ trưởng Tài chính, còn có thể gây dựng uy tín nước A trên trường quốc tế, chỉ tiếc cho những người dân ở nước Y kia." Bạch Nguyệt rũ mắt xuống, nhớ tới đại sư Cổ Pháp từng nói, cô muốn trở thành người ở trên người khác, tất phải dẫm trên vô số thi thể người, dính đầy máu tươi.
Cô không muốn như vậy, cô là người, những người khác cũng là người, cô không ưu tú hơn người, trong lòng có một số gánh vác.
Con người, không nên suy nghĩ nhiều, hiểu rõ được bản chất con người, ngược lại lại cảm thấy bi thương.
"Lúc người của anh đi hỗ trợ, anh sẽ dặn dò bọn họ không được làm ảnh hưởng tới người dân." Hình Thiên cam đoan.
"Không có nhà để ở, khói thuốc súng tràn ngập, làm sao không bị ảnh hưởng. Tình hình phát triển thế nào cũng rất khó kiểm soát. Với lại, khi xảy ra nội chiến nước A cũng không thể can thiệp, anh nhìn nội chiến ở nước XL, đánh năm sáu năm vẫn chưa kết thúc." Bạch Nguyệt nhoài người ở trên bàn.
"Yên tâm đi, anh cam đoan, cuộc chiến lần này sẽ rất ngắn, cùng lắm là mấy tháng mà thôi, anh có cách, hãy tin tưởng anh." Hình Thiên nhẹ nhàng nói.
Mọi lần anh ta đều nói tin tưởng cô, việc bây giờ cô có thể làm, cũng chỉ có tin tưởng anh ta.
"Lăng Kiệt, em thấy hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng dịu dàng nói.
Hình Thiên đi tới, bế cô lên đặt lên trên giường: "Sáng sớm ngày mai lúc đi anh sẽ mang theo một thùng bài thi đi, ban ngày có thể giúp em chấm bài thi."
Bạch Nguyệt vẫn vòng tay ôm lấy người anh: "Ban ngày anh còn phải làm việc của anh, ở đây em rất rảnh rỗi, em chấm dần dần, có chút việc gì đó để làm, em cũng sẽ không lúc nào cũng nhớ anh nữa."
Hình Thiên cong khóe miệng lên, nở nụ cười ranh mãnh: "Em nhớ anh à, nhớ chỗ nào?"
Bạch Nguyệt mặt đỏ hồng.
Lần trước cô đồng ý giúp anh chuyện kia, cuối cùng chính anh lại từ chối, tự vào trong toilet giải quyết.
Cô và anh quả thực rất lâu không làm.
"Ba tháng sẽ rất nhanh thôi." Bạch Nguyệt ý tứ nói.
Hình Thiên sâu sắc nhìn cô: "Ừm, không vội, em ngủ trước đi, anh chấm bài thi, ngủ dậy cùng nhau ăn cơm."
Bạch Nguyệt tựa trên gối đầu nhìn anh: "Ngày mai là chủ nhật, nếu như anh không bận, tới đây ăn cơm chiều, em sẽ làm món thịt hấp anh thích ăn nhất."
"Được." Hình Thiên ngồi lại trên ghế, tiếp tục giúp cô chấm bài thi.
Bạch Nguyệt ngắm nhìn anh, rất mệt mỏi, nhưng mà lại không nỡ nhắm mắt lại.
Hy vọng, giữa cô và anh không xảy ra chuyện gì nữa, thuận lợi trả thù, thuận lợi rời đi, sau này, cả nhà hạnh phúc bên nhau, cô muốn mãi mãi như vậy.
"Ngủ đi, anh không đi đâu cả, mỗi ngày đều có thể gặp mặt." Hình Thiên dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, thở đều đều.
Hình Thiên tắt nhạc đi, tới giúp cô đắp kín chăn, tiếp tục chấm bài thi.
Ban đêm, cô có một giấc mơ, mơ thấy Cố Lăng Kiệt, một mình anh bị mắc kẹt trên đảo hoang có vài mét vuông, xung quanh không có một bóng cây, bốn phía toàn là biển, anh nhìn cô thật lâu, nói chuyện với cô rất nhiều.
Tuy nhiên, cô lại không nghe thấy gì, nhìn anh lẻ loi trơ trọi một mình, trái tim cô đột nhiên quặn đau, nỗi buồn nặng trĩu giống như là thủy triều từ tim trào ra mãnh liệt.
Đột nhiên, Lưu San đứng ở sau lưng anh.
Trong lòng Bạch Nguyệt có dự cảm xấu, kêu lên: "Đừng, Lưu San, đừng."
Lưu San đẩy Cố Lăng Kiệt từ trên đảo xuống, lại mang nụ cười tuyệt vọng, thê lương nhìn cô.
Cô cảm thấy vô cùng bất lực, quỳ trên mặt đất: "Lưu San, đừng, đừng."
Lưu San không nghe cô nói, cũng từ trên đảo nhảy xuống biển cả mênh mông.
Ở trên đảo chỉ còn lại mình cô, một mình cô lẻ loi trơ trọi.
Cô cảm thấy khổ sở vô cùng, không chút do dự, nhảy xuống biển.
Nhưng trái tim vẫn đau đớn như cũ, hít thở thôi cũng khó khăn, cô mở mắt, gối đầu đã ướt nhẹp, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Hình Thiên: "Em sao vậy, Tiểu Nguyệt, mơ thấy ác mộng à?"
Bạch Nguyệt ôm lấy Hình Thiên, nghẹn ngào nói: "Em mơ thấy anh chết, Lưu San cũng chết, em nhìn thấy mọi người đều chết hết, một mình em rất cô đơn, em nhảy xuống biển, cùng chết theo mọi người."
Trong mắt Hình Thiên có một loại buồn bã khác thường, trấn an nói: "Anh sẽ không chết, nếu chết, anh cũng phải chết sau em, không để em sống cô đơn một mình, mơ đều ngược với sự thật, em thật ngốc."
Đúng vậy, mơ đều ngược với sự thật.
Anh còn sống, Lưu San cũng còn sống, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, cô đã cảm thấy đau khổ.
Cô đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, không muốn lại trải qua lần nữa.