Chương 386: Cô Là Gì Của Tôi
CHƯƠNG 386: CÔ LÀ GÌ CỦA TÔI
“Anh…” Trần Niệm muốn nói sao anh biết cô sẽ ở trên tầng thượng.
Lại nghĩ, có lẽ Cố Lăng Kiệt cũng muốn lên tầng thượng, vô tình gặp mà thôi.
“Trùng hợp thật.” Trần Niệm sửa lời.
“Không trùng hợp, cố tình lên tìm cô.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Hử?” Trần Niệm nghi ngờ.
“Thấy cô đi lên đây. Có lẽ Tô Khánh Nam không có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh của cô rồi. Stephen ở khách sạn này, hôm nay cô ở đây đi, ngày mai lúc Stephen đến vẽ cho Mạc Băng, sẽ mang theo cô.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng, cảm ơn.” Trần Niệm nhàn nhạt nói.
“Nếu thuận lợi, ngày kia cô sẽ ký hợp đồng với Mạc Băng. Tôi sẽ bảo luật sư đi cùng cô, tránh cho xảy ra sai sót gì.” Cố Lăng Kiệt lại nói.
Trong lòng Trần Niệm có một loại cảm giác kì lạ: “Theo thông thường,có lẽ anh sẽ có được quyền hợp tác lần này. Tôi rất tò mò, vì sao ngài Cố lại nhường cho người khác?”
“Không phải nói với cô rồi sao? Lần hợp tác này nhường cho cô, đồng thời giúp cô hoàn thành? Trí nhớ của cô luôn không tốt.” Cố Lăng Kiệt lý lẽ hùng hồn nói.
Chuyện này cô còn nhớ, nhưng cô không rõ vì sao Cố Lăng Kiệt lại nhường cho cô. Là vì cô làm việc cho anh?
Còn nghĩ thêm nữa, cô sẽ lại tự mình đa tình mất.
“Anh…” Trần Niệm cười gượng: “Sẽ không cho rằng, tôi là Bạch Nguyệt chứ?”
“Nếu cô là Bạch Nguyệt, có lẽ đã nói với tôi rồi, dù sao chúng tôi cùng nhau trải qua sinh tử, cũng có một khoảng thời gian tốt đẹp, lúc chia xa cũng là bị ép phải chia xa. Tôi không hiểu, vì sao cô không nói với tôi cô là Bạch Nguyệt?” Cố Lăng Kiệt ẩn ý sâu xa nói.
Trần Niệm rũ mắt: “Vợ của anh, nếu còn sống, thấy anh si tình chờ cô ấy quay về, khẳng định sẽ quay trở lại.”
“Cô thật là dối trá.” Cố Lăng Kiệt buột miệng nói.
Trần Niệm: “…”
Cô chột dạ nhìn anh, nhíu mày.
“Trên thực tế, ai cũng biết cô ấy đã chết rồi. Hai năm rồi, muốn quay về thì đã sớm về rồi.” Cố Lăng Kiệt thêm một câu.
Trần Niệm hiểu cô nói gì, Cố Lăng Kiệt nói cũng đều không dễ nghe, dứt khoát không đáp lời anh, nhìn điện thoại, đã 11:10 rồi: “Cái đó, muộn rồi, tôi về trước đây.”
“Định lúc nào đến nhà tôi làm?” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô, hỏi.
“Sau khi trở về đi. Anh muốn kí hợp đồng không?” Trần Niệm hỏi.
“Trí nhớ của cô thật không tốt, chuyện đã bàn xong hoàn toàn không nhớ rõ. Trước đây ở chỗ Stephen đã bàn xong rồi, cô đến nhà tôi làm, trước khi vợ tôi quay về, phải luôn phụ trách chăm sóc các con của tôi.” Cố Lăng Kiệt nói rất gắt, dường như tâm tình không tốt lắm, trút giận lên người cô.
“Tôi nói này, ngài Cố. Anh cũng nói vợ anh chết rồi, tôi chăm sóc bọn nhỏ cho tới khi vợ anh quay lại, há chẳng phải là cả đời sao?” Trần Niệm phản bác.
“Trước đây đã nói rõ là cả đời rồi.”
“Sau khi con của anh kết hôn thì sao? Tôi còn ở lại nhà anh thì không thích hợp. Tôi là gia sư.” Trần Niệm nhắc nhở.
“Vậy thì chăm sóc con của bọn nhỏ. Sau khi về tôi sẽ mua biệt thự, bọn chúng sẽ không được rời khỏi nhà, cho dù kết hôn rồi tôi cũng sẽ yêu cầu chúng sống cùng nhau.”
Trần Niệm: “…”
Cô cứ cảm thấy anh cố ý tranh cãi với cô, cô nói không lại anh: “Biết rồi, tôi về đi ngủ đây.”
Cô đi về phía cửa, kéo cửa, nhưng không mở được, đẩy cửa, cũng không đẩy được, gấp gáp: “Cố Lăng Kiệt, vừa rồi lúc anh đến đã đóng cửa sao?”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, đi tớ giúp Trần Niệm mở cửa.
Lòng bàn tay anh chạm vào mu bàn tay cô, Trần Niệm vô thức rút tay lại.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia bực dọc, tức giận nhìn cô: “Tôi không đóng cửa, có lẽ là bị gió thổi.”
“Vậy phải làm sao?” Trần Niệm dùng sức đẩy cửa, vẫn không mở được.
“Có lẽ từ bên trong có thể mở được chứ?” Trần Niệm hỏi.
“Khách sạn không phải do tôi mở, sao tôi biết?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi lại.
Trần Niệm nhớ ra Stephen cũng ở khách sạn này, lập tức gọi điện thoại cho Stephen.
Stephen tắt máy.
Cô cầu cứu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Giờ Lưu San về nước rồi, những người ở bên phía biệt thự mà qua đây, cũng mất khoảng 3 tiếng, đã nửa đêm rồi.
“Cái đó, Amy đang mở tiệc sinh nhật ở bên dưới, anh gọi điện cho cô ấy, bảo cô ấy lên mở cửa giúp chúng ta.” Trần Niệm yêu cầu.
“Không muốn ở cùng với tôi như vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Nào có, sau khi quay về tôi còn phải đến nhà anh làm việc đó. Giờ đang ở tầng thượng, có chút lạnh, hơn nữa, đã không còn sớm nữa rồi.” Trần Niệm giải thích.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng mình: “Như này sẽ không lạnh nữa. Còn nữa, tôi gọi cho Amy quá không thích hợp, có vài người không giúp được việc, nhưng có thể làm hỏng chuyện, cô ta thấy tôi và cô ở bên nhau, sẽ không muốn mẹ mình hợp tác với cô nữa.”
Trần Niệm nghĩ cũng phải, lúc đi, cô còn thấy Amy tỏ tình với Cố Lăng Kiệt, vô thức đẩy anh ra, hỏi: “Vậy anh còn quen người khác, có thể đến mở cửa giúp chúng ta không?”
Cố Lăng Kiệt bất lực nhìn cô: “Tôi gọi điện cho Stephen.”
“Tôi vừa gọi rồi, ông ta tắt máy.” Trần Niệm thất vọng nói.
“Vậy chờ thôi.” Cố Lăng Kiệt xoay người, đi về phía gác xép, khẽ đẩy, cửa gác xép mở ra.
“Qua đây.” Cố Lăng Kiệt nói với Trần Niệm.
Trần Niệm ôm lấy áo của Cố Lăng Kiệt, có chút cố kỵ, không đi tới.
Cố Lăng Kiệt không biết cô đang đắn đo cái gì, sợ anh ăn cô sao?
Đến con bọn họ cũng sinh rồi mà.
Anh bực bội trong lòng, mở đèn điện thoại, tìm công tắc trên tường, sờ một lúc, may mắn, có điện rồi.
Bên trong chất đầy đồ đồ dọn vệ sinh và hộp giấy.
Anh đoán sáng sớm ngày mai nhân viên vệ sinh sẽ đến đây lấy đồ.
Anh mang chổi chiếc các thứ ra ngoài cửa, xé hộp giấy trải lên sàn.
Trần Niệm đi tới, vô thanh vô thức giúp đỡ.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Trần Niệm đỏ mặt, tiếp tục làm.
Hai người làm khoảng 15 phút, trải ra một cái giường: “Ngủ thôi, cùng lắm đến 6 giờ sẽ có người mở cửa. Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Anh nghiện thuốc nặng lắm rồi.” Trần Niệm qua tâm nói.
“Cô là gì của tôi, không khiến cô quan tâm.” Cố Lăng Kiệt lạnh mặt ra ngoài.
Trần Niệm rũ mắt.
Đúng vậy, đến lập trường để quan tâm anh cô cũng không có.
Trần Niệm nằm trên giấy cứng, nhắm mắt lại.
Nhưng, căn bản không ngủ được.
Mười phút sau, Cố Lăng Kiệt đi vào, nằm xuống bên cạnh cô.
Trần Niệm ngửi thấy mùi thuốc trên người anh, trong lòng chua xót.
Bây giờ, Cố Lăng Kiệt cho rằng Bạch Nguyệt chết rồi, cũng tốt.
Anh có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Trần Niệm dần mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Lăng Kiệt. Trái tim thắt lại.
Cố Lăng Kiệt xoay người qua, đè cô trên giấy bìa cứng, hôn lên môi cô.
Trần Niệm kinh ngạc trợn to mắt, vô thức đẩy vai anh.
Cố Lăng Kiệt nắng lấy chân cô, bàn tay dần đi lên, cho tới...