Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1122: Công Chúa Và Hoàng Tử Luôn Bên Nhau​




CHƯƠNG 1122: CÔNG CHÚA VÀ HOÀNG TỬ LUÔN BÊN NHAU
Mục Uyển cảm giác giống như có một mũi kim đang khoan sâu vào trái tim mình, trái tim cô như đang ứa máu. Có tủi nhục, có buồn đau, và có cả một chút phức tạp bối rối, cô thực sự cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình hiện tại.
“Không sao. Những lời mà anh nói hay phán đoán cũng chưa chắc đã không đúng. Tôi vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì thế anh không phải cảm thấy áy náy.” Mục Uyển bình tĩnh đáp.
“Em là người như thế nào anh biết rõ. Do anh không suy nghĩ kĩ mới nói những lời khó nghe với em, thế nhưng, tất cả là do anh yêu em, vì thế anh mới nhẫn nhịn và bỏ qua tất cả những điều đó. Thế nhưng chặn số, không liên lạc, không gặp mặt thì anh không chịu được.” Hình Thiên nói.
“Yêu? Anh thực sự yêu tôi sao?” Mục Uyển khẽ cười: “Người mà anh yêu trước giờ vẫn luôn là Bạch Nguyệt.”
“Anh từng thích Bạch Nguyệt là bởi vì Cố Lăng Kiệt, cảm giác mà anh dành cho cô ta rất mơ hồ. Anh hiểu rõ người mà mình yêu thương là ai.”
“Được, anh yêu tôi sao? Anh yêu tôi nên anh chưa bao giờ động vào người tôi, Anh yêu tôi nên anh hợp tác với Phó Hâm Ưu…” Mục Uyển nói đến đây liền tự nhận thấy bản thân như đang nổi nóng.
“Bỏ đi.” Cô nói tiếp: “Chúng ta đã li hôn rồi. Yêu hay không yêu thì cũng đã là chuyện của quá khứ. Bây giờ cuộc sống của tôi rất tốt, tôi đang đi đúng hướng, vì thế tôi không muốn quay trở lại cuộc sống trước đây nữa.”
“Bởi vì anh hợp tác với Phó Hâm Ưu? Em có biết vì sao không? Là bởi vì anh không muốn nhìn thấy Lý Tuấn Khanh phải đi vào chỗ chết.” Hình Thiên cau mày nói, anh có chút kích động.
“Bởi vì anh đã để rắn độc cắn thay cho Phó Hâm Ưu.” Mục Uyển nói ra suy nghĩ của bản thân. Rồi cô lạnh nhạt nhìn Hình Thiên: “Tôi biết là do anh muốn bảo vệ các anh em ở bên cạnh, chỉ hợp tác một lần, không sao hết. Thế nhưng lại đỡ rắn độc cắn thay cho Phó Hâm Ưu, sức khỏe anh vốn đã không tốt do từng bị trúng đạn, anh đã từng nghĩ đến việc để rắn cắn có thể sẽ mất mạng chưa?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này Mục Uyển lại kích động: “Anh nghĩ rằng anh đỡ thay cho cô ta thì cô ta sẽ đứng về phía anh, biết ơn anh mà giúp đỡ cho anh sao? Không đời nào. Cô ta chỉ dùng chuyện đó để đứng trước mặt tôi ra oai mà thôi. Tôi không quan tâm tới sự ra oai của cô ta, nhưng hôm nay anh cứu kẻ thù của tôi, cũng có thể ngày mai anh sẽ lại tiếp tục cứu những kẻ thù khác. Tôi thực sự không mong rằng mình sẽ chung sống cả đời với người như vậy.”
“Anh không phải vì muốn cứu mạng cô ta mà làm vậy. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lúc đó Phó Hâm Ưu đang ở trong phủ tổng thống của anh, nếu như cô ta xảy ra chuyện gì chẳng lẽ anh không cần chịu trách nhiệm sao?” Hình Thiên giải thích.
“Rắn độc là do người khác thả vào. Dựa vào trí tuệ và sự khéo léo của anh, lẽ nào không thể dẫn dắt sang đó là do Thẩm Diên Dũng hay Hạng Thịnh Duật làm được hay sao? Lẽ nào cứ nhất định phải liều mạng. Hơn nữa anh cũng có đủ lí do và chứng cứ để thuyết phục mọi người rằng chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến anh.” Mục Uyển nói.
“Trong lúc cấp bách đó anh không nghĩ được nhiều như vậy.”
“Hờ.” Mục Uyển cười đáp, cô đã khóc, nước mắt cô lăn dài trên má: “Tôi đã từng rất thích anh, rất thích rất thích anh, tôi không tin rằng anh không cảm nhận được điều đó.”
Hình Thiên ngập ngừng: “Trước đây em nói rằng người em thích đang ở nước M nên anh cứ luôn nghĩ…”
“Vậy cũng đúng.” Mục Uyển lười không muốn giải thích.
“Chỉ sau khi li hôn, em quay trở về nước M anh mới biết là em nói dối, người mà em thích rất có thể là … anh.” Hình Thiên nói tiếp.
“Vì thế nên anh đã bị tôi làm cảm động, hay là anh đang thương hại tôi?”
“Anh vẫn luôn kìm nén tình cảm anh dành cho em. Anh sớm đã thích em rồi, nhưng sợ làm phiền em, cũng như sợ em sẽ trách anh, nên anh mới không dám động vào em.” Hình Thiên thổ lộ chân thật.
Mục Uyển ngừng lại, cô nhìn Hình Thiên rất lâu: “Hình Thiên, chúng ta đã không thể quay lại được nữa. Tôi đã ngủ cùng người khác, tôi không còn trinh tiết nữa. Và quan trọng rằng tôi cũng không còn là Mục Uyển của trước đây.”
“Ai? Em với ai? Lục Bác Lâm?” Hình Thiên không tin những gì cô nói.
Mục Uyển im lặng nhìn Hình Thiên. Trước đây, sự quan tâm của anh ấy đối với cô giống như một loại trách nhiệm. Nhưng bây giờ nó lại trở nên quá sức với cô.
Mục Uyển đã ngủ với Hạng Thịnh Duật, chuyện này làm cô rất khó chịu. Đó là việc mà cô cũng không muốn Hình Thiên biết nhất. Nhưng đã làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ cô muốn nói thành thật với anh ấy biết về mọi chuyện.
“Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển đáp.
Hình Thiên cau mày, nhìn thẳng vào mắt Mục Uyển hỏi: “Hai người chẳng phải là anh em họ sao?”
“Hạng Tuyết Vy, bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi, tôi và anh ta không hề có quan hệ huyết thống. Và kể cả có cùng huyết thống thì luật pháp nước M cũng công nhận hôn nhân của anh em họ.” Mục Uyển giải thích.
“Em và anh ta, làm sao có thể? Trước đây chẳng phải em vẫn luôn giúp anh đối phó hắn sao, những tài liệu mà em ghi chép được đều có liên quan đến anh ta, có thể toàn bộ là anh ta tự thao túng. Em và hắn ta làm sao có thể có tình cảm được. Không, anh không tin.”
“Người của anh luôn ở nước M, Hắc Muội nghe lời tôi nên mới không nói cho anh biết. Nhưng người của anh nên báo cho anh biết tôi luôn qua đêm ở chỗ của Hạng Thịnh Duật.”
Hình Thiên biết, nhưng anh cho rằng họ chỉ là anh em, nhưng anh không ngờ rằng giữa hai người họ lại phát sinh quan hệ.
“Anh ta ép em sao?” Hình Thiên tự trách bản thân mình bởi anh không tin việc Mục Uyển thích Hạng Thịnh Duật.
“Năm năm trước anh ấy có thổ lộ với tôi. Khi tôi quay trở lại nước M thì đã xác định rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể nào rõ ràng. Vì thế việc bị ép hay không không quan trọng, dù sao thì việc phát sinh quan hệ cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi. Nhà họ Hạng vốn là nơi như vậy, ăn người mà không nhả xương.”
“Tại sao em phải quay lại nhà họ Hạng?” Hình Thiên kích động: “Anh có thể chu cấp tiền cho em để cho em có thể đến quốc gia khác sinh sống.”
Bởi lúc đó Mục Uyển cho rằng Hạng Thịnh Duật sẽ còn làm hại tới Hình Thiên, cô không muốn anh ta trở thành quốc vương của nước M. Cô ấy muốn âm thầm theo dõi anh ta để thông báo cho Hình Thiên, trở thành một người phụ trợ đắc lực cho anh. Vì thế mà Mục Uyển đã hi sinh tất cả, từ sức khỏe, trí tuệ cho đến đạo đức.
Nhưng giờ đây…
“Tôi không cam tâm, bởi tôi mất tất cả mọi thứ ở Hạng gia, vì thế tôi phải quay về đây để đòi lại.”
“Bao gồm cả việc phải bán bản thân sao?” Hình Thiên vẫn kích động.
Mục Uyển nhìn Hình Thiên chăm chú, có quá nhiều tình cảm, suy nghĩ mà cô muốn nói ra.
“Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, chúng ta không thể trở về bên nhau được nữa. Mục Uyển của trước đây đã chết ở nước Z rồi. Đối với Mục Uyển, Hình Thiên giờ đây cũng đã chết ở đó, câu chuyện của chúng ta đã kết thúc. Chàng hoàng tử và nàng công chúa trông câu chuyện cổ tích ấy đã ở bên nhau. Còn chúng ta của hiện tại hãy làm lại từ đầu, hãy coi như ta chưa từng gặp nhau, chưa từng quen nhau. Mỗi người hãy sống tốt cuộc sống của mình. Chỉ vậy thôi.” Mục Uyển bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK