Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 592: Lời Vạch Trần​




CHƯƠNG 592: LỜI VẠCH TRẦN
Cô nhớ lại quá khứ của mình và Bạch Nguyệt.
Hai người bọn cô cùng đi bệnh viện thực tập, vì đều là người mới, lúc vào tự nhiên thân thiết với nhau hơn.
Bởi vì tính cách của Bạch Nguyệt hơi lạnh lùng, bọn họ cũng không giao thiệp nhiều với nhau.
Mọi việc thay đổi ngay khi kì thực tập sắp kết thúc, cô bị cảm, cả ngày mơ mơ màng màng, luận văn cũng không làm, tưởng rằng nhất định là xui xẻo rồi, cô không ngờ Bạch Nguyệt đã thay cô làm xong, nộp lên trên.
Cô vốn là người có tình nghĩa, sau lần đó, cô cùng Bạch Nguyệt càng thân thiết hơn, dần dà hai người trở thành bạn tốt.
Nếu như không phải vì chuyện kia của mẹ cô, cô và Bạch Nguyệt hẳn là đôi bạn tốt nhất rồi.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như, mẹ cô cũng không thể sống lại.
Nay địa vị của Bạch Nguyệt đã cao như thế, cô và cô ấy cũng xem như người dưng, dù sao thì trong lòng vẫn có phần chua xót, những tình cảm trước kia đều là thành ý. Trái tim không phải tảng đá, không thể không có cảm giác được.
“Lưu San, cô thấy thế nào?” Hoa Tiên hỏi.
Lưu San giật mình bừng tỉnh.
Lúc nãy cô chìm trong hồi ức, bọn họ nói chuyện gì, cô vốn dĩ không nghe thấy: “A, tôi nghe chưa hiểu, không có quan điểm gì.”
Hoa Tiên hơi ngẩn người, cười tủm tỉm.
Cô không ngờ Lưu San lại đưa ra loại trả lời này, do cô đánh giá cao cô ấy rồi sao?
“Ai có thể giải thích cụ thể không?” Hoa Tiên dịu dàng hỏi.
“Là như vậy, bà Tằng này là vợ của Bộ trưởng Bộ Giáo dục, nay Bộ Giáo dục xảy ra chuyện lớn, vợ Bộ trưởng Bộ Giáo dục còn muốn đi theo vợ Tổng thống đến cô nhi viện, tôi cảm thấy không phù hợp.” Trần Miểu nói.
“Có gì mà không phù hợp chứ, tôi đi thăm trẻ với ý tốt, nếu cô cứ cùng Bạch Nguyệt đặt điều, trái lại tôi cảm thấy cô có mưu đồ xấu.” Vợ Bộ trưởng Bộ Giáo dục tức giận nói.
“Hiện giờ tin tức xuất hiện trên mạng rồi, đều là chuyện thật, sao lại nói là đặt điều chứ, ai mà tin bà đi thăm trẻ với ý tốt, nếu như là tốt, tại sao để học sinh kém thay thế vị trí của học sinh giỏi.” Trần Miểu cứ nắm lấy chuyện này không thả.
“Bà Tằng cũng đã nói, chồng bà ấy không biết chuyện này, tôi tin hiện giờ Bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng đang nghiêm túc điều tra, chuyện của cô nhi viện không nên dính tới chuyện còn chưa rõ chân tướng như vậy, Các trưởng cảm thấy thế nào?” Bà Tả hỏi.
Bà dày dạn kinh nghiệm thận trọng nói, xung quanh im lặng mấy giây.
Hoa Tiên mỉm cười, không nói gì.
“Bà Tả, Bộ giáo dục do Tả Phó Thống phụ trách, bà sẽ không bao che chứ.” Trần Miểu kỳ quái nói.
“Nếu như điều tra ra chân tướng của vụ việc, nhất định sẽ nghiêm trị không tha, nhưng trước khi vụ việc chưa điều tra ra, tùy tiện suy đoán và vu oan, trái lại có dụng ý không tốt. Bà Trần, chồng bà là Giám đốc Sở Công an, bà cảm thấy thế nào?” Bà Tả điềm tĩnh nói.
Có lẽ bởi vì tuổi tác và sự trải đời, bà ta nói ra câu này với nụ cười tuy chân thành nhưng lực uy hiếp rất lớn.
“Tôi nói ra ý kiến của tôi rồi, các người muốn gây nên phẫn nộ thì tôi cũng không thể làm gì, cứ tùy ý đi. Không nghe lời thì thiệt thòi ở trước mắt.” Trần Miểu nhún vai, dáng vẻ không sao cả.
“Lưu San, cô cảm thấy thế nào?” Hoa Tiên dịu dàng hỏi.
Lưu San chớp mắt, không phải Hoa Tiên bảo cô nói ít lại sao? Cứ hỏi cô cảm thấy thế nào, cảm thấy thế nào, cô cảm thấy có thể tan họp rồi, có thể không.
“Thực ra thì bà Tằng muốn mượn cô nhi viện để tẩy trắng, để mọi người cảm thấy bà ấy rất có lòng. Bởi vì đi theo vợ của Tổng thống nên cũng khiến người khác biết rằng Tổng thống không cho rằng Bộ trưởng Bộ giáo dục có vấn đề, khiến một số người muốn xem kịch vui ngậm miệng lại, mục đích quá rõ ràng.”
Mà bà Trần cảm thấy, hiện giờ Bộ Giáo dục đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, theo vợ của Tổng thống đi cô nhi viện sẽ kéo Tổng thống xuống nước, khiến người khác cảm thấy Tổng thống xử sự bất công. Hơn nữa, nếu như Bộ giáo dục có chuyện, dạng tẩy trắng như vậy trái lại khiến người ta chán ghét.
“Tôi cảm thấy, đi cô nhi viện thì có thể, chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì, dù sao ai cũng có lòng yêu mến trẻ em . Thế nhưng ngay tại đầu sóng ngọn gió mà đi như thế, không thích hợp cho lắm, có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Thế nhưng, tôi không hiểu cho lắm, cuối cùng vẫn do mọi người suy tính thôi.” Lưu San nói xong, cười với từng người, thể hiện sự thân thiện của mình.
Cô dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, không khí ngột ngạt đến cực điểm.
Ở đây ai cũng có quyền có thế, không nên nói ra quá rõ ràng, đường đường chính chính đứng tại vị trí cao, không nói ra chuyện riêng tư, trái lại lộ vẻ giả dối.
Lời này của Lưu San đã nói đến bản chất, rất thực tế, cũng khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
“Bà Tả, bà cảm thấy thế nào?” Hoa Tiên lại hỏi bà Tả
Lưu San nhìn thoáng qua biều cảm của những người khác, cô đoán người đức cao vọng trọng trong đây chính là bà Tả, vì thế nên Hoa Tiên cũng nể nang bà ấy mấy phần.
Bà Tả mỉm cười: “Chính xác, cố vấn Lưu nói rất có lý. Trước lúc đều tra ra rõ ràng, bà Tằng đi cô nhi viện là không thích hợp, chờ sau khi điều tra rõ, lại đi cũng không muộn.”
Bà Tả nhìn Lưu San cười.
Lưu San phản ứng kịp, cố vấn Lưu chính là đang chỉ cô.
“Tôi không biết nói có đúng không? Dù so thì mọi người cứ xem xét đi.” Lưu San giả bộ ngớ ngẩn nói.
Cô không phải cố vấn Lưu, cô không đứng về phía bên nào, việc của chính cô mới cần bức thiết giải quyết, cô không muốn bị kéo vào chuyện của người khác đâu.
“Vậy trước hết cứ quyết định thế đi, dù sao sau này còn nhiều cơ hội đi cô nhi viện. Bà Tả, bà Tô, lần này hai người đi cùng tôi không có việc gì chứ?” Hoa Tiên dò hỏi.
Vợ Tô Chung gật đầu: “Tôi không có việc gì.”
Bà Tả giật khóe miệng, có ý riêng nói: “Tôi thì không đi được, gần đây không biết có phải gặp sao Thủy nghịch hành hay không, cảm lạnh không khỏe, có lẽ tôi lớn tuổi rồi, không sánh được với người trẻ tuổi.”
“Bà Tả, bà phải giữ gìn sức khỏe, tất cả đều là vật ngoài thân, chỉ có sức khỏe là của mình thôi.” Hoa Tiên dịu dàng ân cần khuyên.
“Các trưởng khuyên rất đúng.” Bà Tả gật đầu.
“Còn ai tự nguyện đăng kí không?” Hoa Tiên nói.
“Tôi, tôi rất thích trẻ con, nhất định phải chuẩn bị chút quà mới được.” Trần Miểu vừa cười vừa nói.
Hoa Tiên gật đầu, xem như đồng ý: “Vậy vất vả cho mọi người rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, tan họp nhé.”
Lưu San viết vào vở: vợ Tổng thống dẫn bà Tô và Trần Miểu đi cô nhi viện.
Hoa Tiên đứng dậy đi ra cửa.
Lưu San đặt vở ở góc bàn, lập tức theo Hoa Tiên rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, cô cảm thấy không khí trong lành rất nhiều.
“Cuộc họp lần này cô nhìn ra cái gì?” Hoa Tiên thấp giọng hỏi.
“Cũng đều tan họp rồi, tôi không nhìn ra gì cả, đầu hơi choáng váng.” Lưu San có cảm giác như kỳ thi trước khi tốt nghiệp trung học. Cô gãi đầu, đầu tóc vốn gọn gàng đều bị cô làm loạn cả.
Hoa Tiên cười, nắm chặt tay cô, kiên nhẫn nói: “Cô đều phải học được những thứ này. Làm sao để kết quả theo như ý mình, làm sao ra oai phủ đầu thích hợp, làm sao nhìn ra được mánh khóe giữa người và người, đến mức nắm được lòng người trong tay, thưởng phạt rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK