Chương 447: Ôn Lại
CHƯƠNG 447: ÔN LẠI
Buổi tối, cánh gà bữa trưa vẫn chưa ăn hết, nhưng món canh cá thì ăn hết rồi, Cố Lăng Kiệt lại làm thêm món canh bí hầm xương và trứng sốt cà chua.
Bạch Nguyệt ăn đồ ăn Cố Lăng Kiệt làm, trong lòng đều là vị ngọt ngào.
Ăn xong bữa tối, hai người ở phòng khách xem phim.
Phim là thể loại tình cảm thần tượng, Cố Lăng Kiệt không thích xem loại này, Bạch Nguyệt nhìn ra anh không thích: “Anh muốn xem loại nào? Chỗ em còn tải rất nhiều phim, loại nào cũng có.”
Cố Lăng Kiệt lắc đầu, ôm cô vào lòng: “Em thích xem gì thì xem cái đấy, anh thế nào cũng được.”
Bạch Nguyệt quay người, đối diện với anh, nghĩ một lúc rồi nói: “Cố Lăng Kiêt, có một chuyện, em vẫn chưa nói với anh.”
“Hửm?”
“Mẹ em có lẽ không phải trẻ mồ côi, bố của bà từng tìm đến, lúc sáng em cùng ông ấy làm giám định thân nhân, đã có kết quả rồi, em là cháu ngoại của ông.”
“Người em nói đến ngài Đường?”
Bạch Nguyệt nhếch miệng cười:“Anh lúc nào cũng quan tâm đến em.”
“Gần như 24 tiếng không rời.” Cố Lăng Kiệt không hề phủ nhận.
Nụ cười trên môi Bạch Nguyệt càng tươi rói, ôm lấy cổ Cố Lăng Kiệt.
Lúc đó Cố Lăng Kiệt nói, cô còn có chút đau lòng, bây giờ nghĩ lại, căn bản không cần thiết.
Anh là cố tình không muốn để cô gặp nguy hiểm nên mới nói thế.
“Ngài Đường đó cũng xem là người yêu nước, Nước A mỗi lần xảy ra động đất, lụt lội, ông cũng là người quyên góp nhiều nhất, rất yêu nước, đảm nhiệm hội trưởng hội những người hải ngoại yêu nước, thậm chí hội nghị thường sự, sao hiện tại lại nhận nhau rồi?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu:“Lúc trước bởi vì muốn thu ngắn khoảng cách với ông một chút nên em vô cùng mong đợi, nhưng sau này, em phát hiện bên cạnh ông có một cô gái nhỏ, giống hệt bề ngoài lúc trước của em, em lo lắng Tô Khánh Nam sẽ dựa vào đó điều tra ra em là Bạch Nguyệt, thế nên chỉ nhận ngầm, không hề lên tiếng.
Ông ngoại em bởi vì có lỗi với bà ngoại em, nên muốn bù đắp cho em, cho em chút tiền, em lấy rồi, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của ông.”
Cố Lăng Kiệt xoa đầu Bạch Nguyệt: “Xin lỗi, lẽ ra anh nên ở bên cạnh em.”
“Em biết anh là vì lý do gì, không sao đâu.”
“Thật sự không biết là em ngốc hay ngớ ngẩn nữa, anh đã mắng em như vậy rồi, em vẫn muốn hy sinh vì anh.” Cố Lăng Kiệt đau lòng nói.
“Trong tiềm thức, cảm thấy anh chỉ là nhất thời tức giận, chắc chắn sẽ đến tìm em, ha.” Bạch Nguyệt cười, xem ra cô đoán không sai.
Con tàu vang lên tiếng còi, Bạch Nguyệt liền đứng vậy.
“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt khó hiểu hỏi.
“Đại khái hai km nữa tàu sẽ cập bến, em đến phòng lái xem xem, hôm nay muộn rồi, chúng ta hay qua đêm trên tàu được không?” Bạch Nguyệt đề nghị.
Cố Lăng Kiệt ngẩng đầu:“ Ngoài biển ẩm ướt, chăn trong phòng cũng phải hong qua mới có thể ngủ được, hôm nay đành thế này vậy, ngày mai có lẽ sẽ rất bận.”
“ Đúng rồi, trên người anh có súng không?” Bạch nguyệt lo lắng: “Nhỡ gặp phải gấu xám, sói, vậy thì thảm rồi.”
“Ừm, có mang. Anh xin phê chuẩn đặc biệt, để anh đưa em đến buồn lái.” Cố Lăng Kiệt nói, kéo tay Bạch Nguyệt đi.
Anh nhìn Bạch Nguyệt bật ngọn đèn lớn trên đầu, tầm nhìn phía trước trong chốc lát trở nên rõ ràng hơn, cho dù là mắt thường, hay trên màn hình, đều có thể nhìn thấy bãi cái và nhà của anh.
Bạch Nguyệt thuần thục điều khiển phương hướng, tốc độ, cách đảo năm mươi mét thì dừng lại, thả neo xuống, cố định thuyền.
“Đến nơi rồi, nhà của chúng ta.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt cũng cười, nhìn đồng hồ trên tay chỉ 8h 15 phút, cách giờ ngủ vẫn còn sớm.
“Em còn mua cả thịt, hay chúng ta ra đầu tàu nướng thịt đi?” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Có được không? Tàu của em cũng nhiều công năng đấy.” Cố Lăng Kiệt có chút kinh ngạc.
“Ngoài nồi niêu ra còn có bếp điện từ, bếp nướng, đều được tặng lúc mua tàu, em còn dự trữ một chút củi trong kho, ngày mai lúc lên bờ, chúng ta vẫn nên chuyển một ít lên tàu, đến lúc đó, chúng ta có thể lái tàu đi du lịch thế giới.” Bạch Nguyệt tưởng tượng nói.
“Nghe cũng không tệ, đi, đến kho dự trữ.”Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, tiến vào trong kho.
Anh đem lò nướng chuyển ra ngoài, Bạch Nguyệt đem của và bếp nướng, còn có giấy nữa.
Cố Lặng Kiệt trong lúc nhóm lửa, cô đem nồi đi rửa, cắt thịt lợn thành những miếng mỏng, đặt lên trên đĩa, còn gọt khoai tây, cắt thành từng miếng mỏng, đặt lên một chiếc đĩa khác.
Cố Lăng Kiệt nhóm lửa xong, lúc đến tìm cô, cô vừa hay đang cắt ớt ngọt: “Cố Lăng Kiệt, lưới của chúng ta còn không?”
“Còn, trong phòng đó, ngày mai anh đem lưới đi thả, chúng sẽ có cá biển và cua để ăn.”
“Có gia vị hiện đại, có lẽ sẽ còn ngon hơn, lúc trước em thèm quá, còn chạy đến quán buffet hải sản, phát hiện, căn bản không có cảm giác ấm áp như trên đảo.” Bạch Nguyệt cắt xong đồ ăn, đem dầu, bột ớt cho hết lên trên vỉ.
Cố Lăng Kiệt đều bưng hết ra.
Bạch Nguyệt còn đem hai chai bia, hai cái bát và một cái chổi quét, đặt lên mặt đất.
Ngọn lửa trong bếp cháy hừng hực, in lên mặt cô đỏ bừng.
Cố Lăng Kiệt nướng thịt.
Bạch Nguyệt gắp một miếng cho vào trong miệng, trên môi toàn là dầu, dư vị đọng lại trong miệng, khen ngợi: “Mỹ vị, ngon quá đi.”
“Ngon thì em ăn nhiều một chút.” Cố Lăng Kiệt âu yếm nói.
Bạch Nguyệt uống một hớp bia, đặt lên giấy khoai tây, rau, ớt, cà chua, quét một lớp dầu.
Đặt một lớp dầu lên bếp nướng, sẽ không có quá nhiều khói, đồ ăn cũng không bị cháy.
“Ngày mai, em ở nhà phơi chăn, làm việc nhà, dọn phòng, anh ra ngoài đi săn, em ở nhà có thể ra ngoài vườn, nhưng tuyệt đối không được mở cửa, biết chưa? Ngoài ra, anh đã mua vệ tinh định vị, phát một tín hiệu, lấy nhà làm trung tâm, trong vòng hai trăm mét đều có tín hiệu. Trong phòng anh có máy tính, em có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, chán quá thì có thể lên mạng xem phim, chơi game, đợi anh quay lại.”
“Khi nào thì anh về, em sẽ lo lắng. Hay là, chúng ta cùng làm việc nhà, cùng đi săn.”
Cố Lăng Kiệt gắp vài miếng thịt ba chỉ đã nướng xong vào trong bát Bạch Nguyệt: “Đi săn là một kĩ năng sống, không được phát ra âm thanh, hơn nữa, tốc độ ra tay phải nhanh, em đi sẽ làm anh phân tâm, hơn nữa, đi săn còn dựa vào may mắn, rất nhiều thợ săn đều đi theo nhóm, ở trong núi vài ngày mới về nhà.”
“Trong núi buổi tối sẽ tối rất nhanh, ba tiếng anh cho dù có săn được hay không cũng phải quay về, em ở đây có đủ gạo, còn có một ít đồ khô, chúng ta ở lại đây vài ngày, không chết đói được.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “ Được.”
Anh lại gắp cho Bạch Nguyệt thêm vài miếng thịt ba chỉ.
Bạch Nguyệt cũng gắp lại cho Cố Lăng Kiệt vài miếng: “Anh cũng ăn đi, mình em ăn hết à.”
“Em ăn no đi, lát nữa mới có sức.”
“Hả?”
Cố Lăng Kiệt nhếch miệng, hôn lên chỗ môi đầy dầu của cô...