Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725: Vẫn Cưng Chiều Vợ Như Cũ​




CHƯƠNG 725: VẪN CƯNG CHIỀU VỢ NHƯ CŨ
Hình Thiên có chút xấu hổ, giải thích nói: "Tôi cứ cho rằng cậu chết chắc rồi, lúc đó cậu bị sốc mấy lần, tôi lo cô ấy sẽ chọn chết cùng với cậu, nên tôi từng giả làm cậu một khoảng thời gian, nhưng mà cậu cứ yên tâm đi, tôi và cô ấy không có làm chuyện kia.”
Vẻ mặt của Cố Lăng Kiệt không thay đổi nhiều lắm.
Hình Thiên nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Cố Lăng Kiệt: "Cậu cái tên này, thì ra lại lạnh lùng như vậy, ha.”
Cố Lăng Kiệt không nói gì.
"Ba ba ba ba ba ba." Cục cưng đột nhiên kêu lên.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cục cưng.
Có lẽ cục cưng bị ngứa răng, đang cắn cắn bình sữa phía dưới, thấy Cố Lăng Kiệt nhìn cậu bé, hai tay nhanh chóng vung vẫy cao thấp, vang vang nói: "Ba ba ba ba ba."
"Cậu nhóc thật đáng yêu, tôi có thể ôm một cái không?" Hình Thiên nói xong, cũng không đợi Cố Lăng Kiệt đồng ý đã đi qua bế cục cưng lên.
Sau khi cục cưng được bế ra ngoài thì yên tĩnh hơn rất nhiều, mở to hai mắt nhìn nhìn Hình Thiên, lại nhìn nhìn Cố Lăng Kiệt, rồi lại nhìn nhìn Hình Thiên, cào cào khuôn mặt của Hình Thiên.
Hình Thiên né tránh, cười nói: "Thật đúng là một võ sĩ quyền anh lợi hại, sau này chắc chắn sẽ là quán quân võ thuật."
Cục cưng lại cào mặt Hình Thiên, giống như muốn cào ra cái gì vậy.
Hình Thiên lại né tránh, cầm lấy cánh tay mũm mĩm của cục cưng, đặt lên miệng hôn vài cái.
Thật sự là thần kỳ, lúc đứa nhỏ này còn ở trong bụng mẹ, anh ấy còn muốn để cậu bé làm con nuôi của mình nữa, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.
Bạch Nguyệt bước vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy hình ảnh Hình Thiên đang ôm cục cưng, cô khẽ cong môi: "Anh cả, mì trộn nước tương đã nấu xong rồi, đang để trên bàn cơm ở phòng bếp bên kia đấy."
"Ừ, được, bây giờ anh đi ăn ngay." Hình Thiên cười nói.
Bạch Nguyệt đi tới ôm lấy cục cưng, cục cưng bình thường đều theo mẹ, nhìn thấy Bạch Nguyệt tới đây, tay nhỏ bé lập tức duỗi ra muốn mẹ bế.
Bạch Nguyệt ôm con lên, sau đó thuận tay đặt ở trên giường.
Hình Thiên đi đến phòng bếp bên kia ăn cơm.
Bạch Nguyệt nhìn lướt qua mì trên tủ đầu giường, cô biết ngay, Cố Lăng Kiệt sẽ không cho Hình Thiên đút anh ăn.
"Em đi hâm nóng cho anh." Bạch Nguyệt bưng bát lên.
Cố Lăng Kiệt cầm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt của anh, không biết vì sao, cô nhìn thấy một chút giận hờn trong mắt anh.
Cô suy nghĩ một chút, không cảm thấy mình đã làm gì sai mà.
Chẳng lẽ Hình Thiên nói gì với anh?
Cô cũng không làm gì có lỗi với Cố Lăng Kiệt nha.
"Sao vậy?" Bạch Nguyệt khó hiểu hỏi.
Cố Lăng Kiệt mím môi không nói lời nào, cứ không cho cô đi, ánh mắt đặt trên cái bát, lắc lắc đầu.
"Anh không muốn ăn sao?" Bạch Nguyệt đoán.
Cố Lăng Kiệt gật gật đầu.
"Biết rồi." Bạch Nguyệt đặt bát lại trên tủ đầu giường, hai tay mở ra, duỗi đến trước mặt Cố Lăng Kiệt: "Bây giờ em làm mẫu động tác ngón tay cho anh, anh làm theo em."
Cô cong cong ngón tay.
Cố Lăng Kiệt cũng cong cong ngón tay, rất là thuần thục.
Bạch Nguyệt kinh ngạc, thân thể của anh phục hồi mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có nhiều người hôn mê một năm rưỡi tỉnh lại, tay cũng không biết cong lại thế nào.
"Anh đợi một lát." Bạch Nguyệt cầm lấy điện thoại của cô, mở cửa sổ tin nhắn ra, đưa cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ấn lên phím di động, nhanh chóng đánh ra ba chữ: "Vất vả rồi."
Bạch Nguyệt nở nụ cười: "Tuy rằng tạm thời anh không thể nói chuyện, nhưng chúng ta có thể nói chuyện với nhau thông qua điện thoại hoặc viết chữ, đúng rồi, anh còn hiểu rất nhiều ngôn ngữ ký hiệu mà, em có thể đi học ngôn ngữ ký hiệu, anh muốn nói gì, em có thể lập tức hiểu ngay, anh cũng không cần gấp gáp muốn nói chuyện lại bình thường, từ từ luyện tập là được rồi.”
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, đánh chữ lên trên điện thoại: "Có lẽ trung khu thần kinh ngôn ngữ của anh bị tổn thương, cho nên, không thể nói ra âm thanh mà anh muốn."
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cô còn cố ý dặn dò bác sĩ không nói, không ai nói với anh, nhưng thật ra anh đều hiểu rõ trong lòng.
"Đừng nôn nóng, chỉ là bị tổn thương trung khu ngôn ngữ mà thôi, bây giờ nước ngoài đã nghiên cứu ra một kỹ thuật mới, chính là chữa trị tế bào thần kinh, sẽ tốt thôi, sau này chắc chắn có thể nói chuyện được." Bạch Nguyệt an ủi.
Cố Lăng Kiệt lại đánh chữ vào điện thoại: "Không có đâu, nếu như có, các em đã tìm đến từ lâu rồi."
"Có, chỉ là nhóm người kia rất là bí mật, bọn em vẫn luôn tìm, thật đáy, tin em đi, em sẽ không nói dối anh." Bạch Nguyệt kiên định nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt, đánh ba chữ đơn giản vào điện thoại: "Anh tin em."
Vẫn lời ít mà ý nhiều như trước, anh vẫn không thay đổi tính cách mạnh mẽ vang dội của mình.
Trên thực tế, anh đã nhìn đủ sống chết rồi, cho dù đoán được có lẽ trung khu thần kinh của mình bị tổn thương, anh vẫn như trước không nhăn mặt một cái.
Anh chỉ lo Bạch Nguyệt sẽ buồn, cũng lo lắng Bạch Nguyệt cho rằng anh buồn nên cũng buồn theo.
Xét cho cùng, bọn họ đều là một loại người.
"Đúng rồi, cục cưng của chúng ta tên là gì, có Tiểu Bảo và Tiểu Diễn rồi." Bạch Nguyệt chuyển đề tài, ôm lấy cánh tay anh, tựa lên bờ vai của anh, nhìn vào màn hình điện thoại.
"Thủ Hi, Cố Thủ Hi." Cố Lăng Kiệt đã chuẩn bị xong rồi.
"Cảm giác cái tên này nghe rất hay, quyết định vậy đi, thế nhũ danh là gì, lúc trước em đều gọi là Tiểu Bối, là Tiểu Bối đó, Tiểu Bối em gọi chính là nhũ danh của con trai Lưu San." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Đều được." Cố Lăng Kiệt đánh chữ.
"Nếu có một ngày, lúc chúng ta gặp lại Lưu San bọn họ, cô ấy gọi Tiểu Bối, em cũng gọi Tiểu Bối sẽ không thể phân biệt rõ ràng được, hay gọi là Thủ Thủ, được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, khẽ cong môi, nụ cười vẫn nhạt như trước.
Thủ Thủ đến giờ ngủ, lại bắt đầu khóc quậy.
Bạch Nguyệt vội vàng ôm lấy cậu bé, vừa hát ru vừa vỗ vỗ mông nhỏ của Thủ Thủ, đi tới đi lui trong phòng bệnh, chỉ một lát sau, Thủ Thủ đã nhắm hai mắt lại ngủ rồi.
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đặt Thủ Thủ lên giường, đắp chăn lên.
Cố Lăng Kiệt vẫn luôn nhìn cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Anh luôn biết cô là một người mẹ tốt, hôm nay tận mắt nhìn thấy, còn rung động hơn so với tưởng tượng nữa, dịu dàng như vậy, đẹp mắt như vậy.
Sau khi Bạch Nguyệt làm xong mọi chuyện, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Bây giờ em sẽ đẩy anh đi tập vật lý trị liệu, anh vừa mới tỉnh lại, vừa bắt đầu không thể quá dùng sức, chúng ta từ từ làm một giờ trước.
Cố Lăng Kiệt gật đầu, liên tiếp làm mấy động tác tay, Bạch Nguyệt xem không hiểu, mơ hồ cảm thấy có liên quan với Thủ Thủ, bởi vì Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Thủ Thủ .
"Anh không cần lo lắng, Thủ Thủ ngủ trưa rất lâu, hơn nữa, còn có nhân viên hộ lý trông nom giúp chúng ta." Bạch Nguyệt nói xong, thấy Cố Lăng Kiệt yên tâm hơn không ít, cô đẩy Cố Lăng Kiệt ra ngoài, vào phòng vật lý trị liệu.
Lúc trước đều là Bạch Nguyệt và bác sĩ đỡ Cố Lăng Kiệt đang hôn mê đi, bây giờ Cố Lăng Kiệt có thể tự đi, hai tay cánh tay chống đỡ hai bên, từ từ đi về phía trước.
Các chức năng trên cơ thể của anh đều rất tốt, chỉ vì nguyên nhân đã lâu không bước đi, dẫn tới không thể đi được.
Cố Lăng Kiệt đi hai giờ đồng hồ mới dừng lại nghỉ ngơi một lát, sau đó muốn đi tiếp.
Bạch Nguyệt đau lòng: "Đừng gấp quá, ngày mai chúng ta lại luyện tập tiếp."
Cố Lăng Kiệt lắc lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, tiếp tục chống lan can đứng dậy.
"Em buồn ngủ quá, Cố Lăng Kiệt, anh đừng tập nữa, về ngủ với em một lát có được không?" Bạch Nguyệt thay đổi cách nói.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên, gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK