Chương 1041: Chỉ Là Để Cô Sẽ Không Khổ Sở Nữa Mà Thôi
CHƯƠNG 1041: CHỈ LÀ ĐỂ CÔ SẼ KHÔNG KHỔ SỞ NỮA MÀ THÔI
Cửa bị đá văng, ánh sáng mạnh từ bên ngoài chiếu vào khiến đôi mắt Hạng Uyển hơi đau nhức, theo bản năng híp mắt lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bóng dáng một người đàn ông đứng vững vàng ngoài cửa, rất cao lớn, khuất bóng mà đứng nơi đó, cho nên Hạng Uyển chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen bên ngoài chứ không nhìn thấy ai khác nữa.
“Hạng Thịnh Duật!” Hắc Muội hô lên.
Hạng Uyển giật mình nhìn về phía anh ta.
Sắc mặt anh ta âm trầm, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nghiêm túc, bờ môi căng cứng đi về phía cô.
Rất nhiều suy nghĩ đánh vào trong đầu Hạng Uyển.
Hạng Thịnh Duật đi đến, chắc hẳn là anh ta đã khai ra Mặc Uyên, bây giờ Mặc Uyên sao rồi.
Có được Hoa Cẩm Vinh bảo vệ không.
Nhà họ Hoa và nhà họ Hạng sao rồi?
Sau khi Phó Hâm Ưu đi nước A đàm phán thì thế nào rồi?
Cô ta đã quay về chưa?
Trong sự hoảng hốt của cô, Hạng Thịnh Duật đi đến trước mặt cô, ánh mắt quét về phía dây xích trên hông cô, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo giống như từ địa ngục đến nhìn cô chằm chặp, một câu cũng không nói, đến hơi thở ra cũng nóng hổi tựa như có thể đốt cháy tất cả.
Hạng Uyển nhìn thấy anh ta thì quá mức khiếp sợ, nhất thời không biết phải nói gì.
Sở Giản tiến đến, hai mắt đỏ au, áp suất rất thấp, cầm răng cưa sắc bén cưa khóa trên xích ra.
Hạng Thịnh Duật bế cô lên.
“Tiên sinh.” Sở Giản lo lắng hô lên.
Hạng Thịnh Duật mặt không đổi sắc đặt Hạng Uyển vào trong xe, ngồi xuống cạnh cô.
Lúc này Hạng Uyển mới phát hiện, áo chỗ ngực anh ta bị nhuộm máu đỏ thẫm.
Cô không hiểu, phòng bị nhìn Hạng Thịnh Duật.
Anh ta cũng không nhìn cô, im lặng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với vừa rồi, trong tái nhợt bờ môi lại hiện rõ trắng bệch.
Thoạt nhìn giống như thân thể không được tốt.
“Thả tôi ra, thả tôi ra.” Hoắc Muội hô lên.
Hạng Uyển lo lắng nhìn ra sau xe, Hắc Muội bị Sở Giản nhét vào trong xe.
Sở Giản đi lái xe, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật thì đau lòng kêu: “Tiên sinh.”
“Im miệng, lái xe đi.” Hạng Thịnh Duật hung ác ra lệnh.
Sở Giản tàn nhẫn trừng Hạng Uyển một cái, trong mắt có sương mù mờ ảo, rồi sau đó lái xe đi.
Hạng Thịnh Duật không nói một lời, dựa vào nghế nhắm mắt lại, nhếch miệng lên, hầu kết nhấp nhô.
Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy anh ta chật vật như vậy, thoạt nhìn vô cùng cô gắng kiềm chế đau đớn, nhưng thể lực lại không thể chống nổi.
“Nếu như tôi chết rồi, chắc là em sẽ rất vui vẻ.” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi, đôi mắt vẫn không mở ra.
Hạng Uyển không nói gì, trước kia cũng hi vọng anh ta chết, anh ta chết, Sở Dã Bạch không có đồng minh, Hình Thiên có thể gối cao đầu không lo rồi.
Nhưng mà bây giờ, vậy mà Sở Dã Bạch lại vứt bỏ anh ta, có quan hệ thông gia với Hoa Quan Lâm, nguy hiểm dời đi, bây giờ đối với cô mà nói, nguy hiểm nhất là nhà họ Hoa.
Hạng Thịnh Duật xảy ra chuyện rồi, Hoa Quan Lâm không có lực lượng chống đối mình nữa, chẳng mấy chốc ông ta sẽ thay thế Hoa Cẩm Vinh trở thành đồng minh của Sở Dã Bạch, Hình Thiên vẫn nguy hiểm như cũ.
Lập trường của cô, chỉ chuyển dời vì sự an nguy của Hình Thiên.
“Tôi không muốn anh chết.” Hạng Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật khẽ giật mình, mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía cô, chống lại ánh mắt lạnh như băng của cô.
Ánh mắt của anh ta ảm đạm dần, trở nên quá mức thâm thúy, giống như hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của cô, sợ không có người nào chống lại nhà họ Hoa sao?
“Trước kia thường xuyên nghe được câu ‘trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn’, trước đó vẫn luôn không hiểu, đã trở thành kẻ thù rồi, còn có thể trở thành bạn bè sao? Bây giờ tôi đã biết, chuyện đời luôn thay đổi, tùy theo sự thay đổi của hoàn cảnh, lợi ích, kẻ thù cũng có thể trở thành chiến hữu, đã từng là chiến hữu cũng có thể trở thành kẻ thù.” Hạng Uyển giãi bày.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi, ánh mắt lạnh bạc: “Là người của kẻ thù, có một ngày sẽ trở thành người yêu cùng chung chí hướng, em có tin loại chuyện như thế này không?”
“Ai biết được, rất nhiều chuyện đã vượt ra ngoài tưởng tượng và nhận thức của tôi.” Hạng Uyển trả lời.
Mặc kệ là thật lòng hay là giả dối, bây giờ cô ở trong tay Hạng Thịnh Duật, nói chuyện cũng sẽ có chừng mực hơn, đối với cô mà nói, Hạng Thịnh Duật là dã thú còn hung ác hơn so với sói đói.
Anh ta đã từng nói với cô, nếu có một ngày anh ta xuống địa ngục, vậy nhất định sẽ kéo cô xuống cùng.
Cô bây giờ vẫn đang giãy dụa không muốn xuống địa ngục cùng với anh ta.
“Sở Giản, gọi bác sĩ đến Câu lạc bộ suối nước nóng, chúng ta đi đến đó.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản bừng lên hi vọng, lập tức gọi điện thoại.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật sáng rực nhìn về phía cô, không chớp mắt một cái nào.
Hạng Uyển nhìn chỗ bị nhuộm đỏ trên áo anh ta càng lan rộng, rất kinh ngạc, khi anh ta đến đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Hay là bị Hoa Cẩm Vinh dùng cực hình bức cung?
Cũng không thể, Hoa Cẩm Vinh biết rõ quan hệ lợi hại trong đó, sẽ không bức cung Hạng Thịnh Duật.
Hơn nữa, Hạng Thịnh Duật biết chuyện của Mặc Uyên, chỉ cần khai ra là anh ta có thể bình yên vô sự thoát khỏi sự cầm tù.
Trong ba ngày cô chạy trốn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Ngồi hơn một giờ, ô tô lái vào Câu lạc bộ suối nước nóng, Hạng Thịnh Duật bước xuống xe, một đám bác sĩ xông đến.
Cô cũng bị kéo vào trong phòng.
Lúc trước vì để dàn dựng vụ bắt cóc rất thật, cô để lại túi của mình ở trên xe, bây giờ cô không có điện thoại, không thể liên hệ với bên ngoài, có chuyện gì xảy ra cũng không thể hỏi Bobby, cái gì cũng không biết.
Đợi ở trong phòng, cái gì cũng không làm được.
Cô mở cửa, hai tên bảo vệ canh giữ ngoài cửa.
Một hầu gái cầm quần áo tiến đến, nói với Hạng Uyển: “Mời mợ chủ tắm rửa, tắm rửa xong là có thể ăn cơm.”
“Cô bé đi cùng tôi đâu?” Hạng Uyển hỏi.
“Cô ta cũng đang tắm, hai người sẽ gặp mặt khi ăn cơm.” Hầu gái nói.
Hạng Uyển khẽ ngửi cơ thể, quả thật không dễ ngửi.
Cô đi tắm rửa trước, dưới sự dẫn đường của hầu gái đi đến nhà ăn, nhìn thấy Hắc Muội.
“Mợ chủ, chị không sao chứ?” Hắc Muội lo lắng hỏi thăm.
Hạng Uyển lắc đầu: “Không sao.”
“Sao Hạng Thịnh Duật tìm được chúng ta, không phải anh ta được mời vào hoàng cung sao, vì sao đã ra ngoài rồi, em nhìn hình như anh ta bị thương, loại người như anh ta mà lại bị thương, thật sự không thể tưởng tượng được.” Hắc Muội hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.
Hạng Uyển cũng tò mò những thứ này, nghe động tĩnh ở bên ngoài rất lớn, cô đứng dậy đi đến cửa sổ.
Thế mà bên ngoài có mấy trăm chiếc xe quân dụng, có hơn một nghìn quân nhân bước xuống xe, toàn bộ cầm vũ khí đối mặt với căn phòng.
Hạng Uyển không hiểu, tất cả đều là nghi ngờ, cô biết thủ lĩnh, Hoa Hy Phàn , con trai trưởng của Hoa Quan Lâm.
Đây là muốn tạo phản, hay là binh biến.
“Xảy ra chuyện gì, tôi muốn gặp Hạng Thịnh Duật.” Hạng Uyển nói với hầu gái.
“Tiên sinh phân phó, hôm nay mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể để cô đi, nhưng sau ngày hôm nay, ngày mai cô có thể tự do rời đi.” Hầu gái nói.
“Không phải tôi muốn rời khỏi, tôi muốn gặp Hạng Thịnh Duật, có nghe thấy không!” Hạng Uyển nghiêm khắc nói.
Hầu gái cúi đầu không nói gì.
Hạng Uyển mấp máy khóe miệng: “Hắc Muội, ra tay.”
“Vâng.” Hắc Muội nghe thấy, một phát đánh ngất hầu gái.