Chương 468: Chúng Ta Còn Nhân Từ Cả Với Trẻ Mồ Côi
CHƯƠNG 468: CHÚNG TA CÒN NHÂN TỪ CẢ VỚI TRẺ MỒ CÔI
Trên tờ giấy viết một câu: Nơi dễ cất giấu chính là nơi bạn thường không để ý đến. Mặt bên kia của tờ giấy là một dãy số, cô thấy khá kỳ lạ, bỗng thấy tò mò, dù sao bây giờ cô cũng đang rảnh rỗi.
Cô nhìn qua giá sách, sách trên đó đều có đánh số. Cô dựa theo các con số trên tờ giấy tìm được cuốn sách có số tương ứng, sau đó tìm đến trang trong sách, trong trang đó tìm ra một con số nữa, ghép tất cả các số tìm lại được thì thành dãy số 258614.
Những con số này có ý nghĩa gì?
Mật mã thẻ ngân hàng?
Còn cả câu: Nơi dễ cất giấu chính là nơi bạn thường không để ý đến?
Là muốn cất giấu thứ gì?
Bạch Nguyệt nhìn ban phía, căn phòng dưới lòng đất này bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giá chất đầy sách và một chiếc bàn có ngăn kéo.
Cô mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo không có gì cả.
Đèn bàn và đồ pha trà cũng không có gì khác thường.
Cô nhìn lên giá sách, lấy các quyển sách theo thứ tự trên giá, đầu tiên là quyển thứ hai, đến quyển thứ năm, quyển thứ tám, quyển thứ sáu, quyển đầu tiên và quyển thứ tư ra, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
Khi cất lại sách về chỗ cũ, cô thấy giá sách rất kỳ lạ. Mã số được viết rất rõ ràng nhưng sách lại để rất lung tung, ví dụ như sách khoa học xã hội lại để cùng với sách tin học. Sách tin học lại để cùng với các cuốn sách nổi tiếng trên thế giới.
Cô vốn cũng không thấy phiền, đang chuẩn bị sắp xếp lại giá sách, nhưng khi dỡ hàng sách đầu tiên xuống thì phát hiện bên trong có một nút bấm.
Cô nhanh trí bỏ toàn bộ sách trên giá xuống. Giá sách này có chín ô, mỗi ô được viết một con số, lần lượt từ một đến chín.
Cô ấn các nút lần lượt theo thứ tự 258614.
Có tiếng ken két vang lên, tủ sách tách ra hai bên để lộ ra vàng bạc, châu báu bên trong, Bạch Nguyệt nhìn mà nổi cả da gà.
Người thứ năm bọn họ cần tìm cuối cùng đã tìm được rồi.
Có lẽ, Cố Lăng Kiệt và cô nằm mơ cũng không ngờ, người đó lại là ba của anh, Cố Thanh Hùng.
Chẳng trách, khi bọn họ đến thôn Đường Tiền, hành tung đều bị Cố Thanh Hùng nắm rõ.
Chẳng trách, khi bọn họ tra đến Lữ Hành Chu, Lữ Hành Chu chỉ ra tay với cô, không dám động đến Cố Lăng Kiệt. Nếu không phải Cố Lăng Kiệt phát hiện ra có chỗ bất thường thì chắc anh cũng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm.
Chẳng trách, sau khi bọn họ tra đến Lữ Hành Chu thì toàn bộ manh mối đều bị mất dấu, tất cả, dường như đều có thể tìm được lời giải thích từ chỗ Cố Thanh Hùng.
Nghĩ lại thì cũng bình thường, cô nhớ mối quan hệ giữa Hình Bắc Xuyên và Cố Thanh Hùng vô cùng tốt, nhưng tại sao cuối cùng Hình Bắc Xuyên lại không khai ra Cố Thanh Hùng?
Vì Cố Thanh Hùng đồng ý bảo vệ cho Hình Cẩm Nhi sao?
Trước đây bọn họ đã tính sai rồi, kho báu đã không còn ở chỗ cũ, có lẽ từ hai năm trước, khi Cố Thanh Hùng tìm được nhật ký của cô thì kho báu đã bị Cố Thanh Hùng chuyển đến nơi này rồi.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
"Chờ anh một tiếng, bên anh sắp xong việc rồi, lát nữa anh đi dạo phố cùng em." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt trầm mặc, hít sâu một hơi.
Cố Lăng Kiệt cảm nhận được sự khác lạ của Bạch Nguyệtm anh hỏi: "Em sao vậy?"
"Cố Lăng Kiệt, chuyện là, người cuối cùng trong vụ thảm sát thôn Đường Tiền, em đã tìm được rồi, là ba của anh, ông Cố Thanh Hùng." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt ở đầu kia im lặng rất lâu: "Em, sao lại biết được?"
"Em tìm được kho báu trong tầng hầm dưới đất của ba anh, ông ấy đã chuyển kho báu về nhà từ lâu rồi, em đã chụp ảnh lại, để em gửi cho anh xem." Bạch Nguyệt cúp máy, gửi tất cả ảnh chụp cho Cố Lăng Kiệt.
Cô đóng giá sách lại, nhặt cuốn sách dưới đất lên, sắp xếp theo từng loại.
Khi cô sắp xếp lại giá sách, tâm trạng vô cùng trĩu nặng.
Thống đốc Trình, Lã Mạnh Châu, Lã Minh Thanh, Hình Bắc Xuyên, Cố Thanh Hùng, đã tìm được đủ năm người. Những người này đều đã qua đời vì nhiều lý do khác nhau, liệu những người của thôn Đường Tiền có thể yên nghỉ được chưa?
Cô không biết, nhưng cô cảm thấy đằng sau kho báu này đều là máu tươi và sự dơ bẩn.
Một tiếng sau, Cố Lăng Kiệt đến, đúng lúc Bạch Nguyệt sắp xếp lại xong giá sách.
"Anh có muốn xem không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: "Anh đưa em đi dạo phố."
Trên xe, cô thấy sắc mặt của anh rất nặng nề, biết tâm trạng của anh không tốt: "Lăng Kiệt, với số tiền này chúng ta có thể làm được nhiều việc thiện, anh nhỉ?"
"Những cái này đều là vàng, trang sức, không dễ đổi, trừ khi em mở cửa hàng bán đồ trang sức tự sản xuất tự tiêu thụ thì may ra mới có thể ‘rửa sạch’ chỗ tiền này để đi làm từ thiện." Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
"Vậy thì mở cửa hàng trang sức, cho em quản lý là được, để kiếm tiền, sau đó chúng ta thu nhận trẻ mồ côi, mở trường học ở những nơi khó khăn, trợ cấp cho những gia đình nghèo khổ, mở xưởng cho người khuyết tật có công ăn việc làm, mở đường trong vùng sâu xa, giúp những người dân trong núi có đường đi lại, anh thấy được không? Coi như là chuộc tội cho ba của chúng ta."
"Thật ra, Cố thị không thiếu tiền, mà còn có rất nhiều tiền, ba anh làm những chuyện này hẳn là muốn xây dựng thế lực của chính mình, đối kháng với Thẩm Ngạo và Thịnh Đông Quang." Cố Lăng Kiệt suy đoán.
"Chúng ta không thể quyết định ý nghĩ của người khác, nhưng ít nhất chúng ta có thể quyết định được ý nghĩ của bản thân, sai và đúng của con người vốn chỉ khác nhau trong một ý nghĩ, có lẽ ba anh cũng rất hối hận, hoặc là những chuyện ông ấy muốn làm, những điều ác, việc thiện từng làm, cũng đã chôn vùi trong cát bụi theo cái chết của ông ấy rồi. Đừng nghĩ đến ông ấy nữa." Bạch Nguyệt trấn an anh.
Cố Lăng Kiệt hít sâu một hơi: "Mở cửa hàng trang sức thì quá phiền phức, anh có thể nhờ Stephen giúp rửa tiền chỗ này, anh định đưa chỗ trang sức này vào chợ đen."
"Bán trong chợ đen?" Bạch Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
"Tiền những người đó kiếm vốn là tiền đen, anh kiếm lại tiền từ bọn họ là làm việc tốt, số trang sức này lại có thể trở về quốc gia, cớ sao lại không làm." Cố Lăng Kiệt suy nghĩ.
"Nhưng như vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm, anh đã nghĩ đến chuyện đó chưa?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Người của thôn Đường Tiền, những kẻ đã tàn sát người trong thôn cùng tất cả những người biết chuyện đã không còn trên đời này nữa, anh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Mở cô nhi viện, trường học, nhà máy cho người khuyết tật, làm đường cái, những chuyện này đều giao cho em làm." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Vâng, em đảm bảo sẽ làm thật tốt."
Cố Lăng Kiệt cùng Bạch Nguyệt đi mua vitamin B9, hạt vừng, óc chó và một vài loại hạt khác về nghiền thành bột giúp phòng ngừa thiếu canxi, bổ sung vitamin, ngoài ra còn mua thêm nho khô, tâm sen và các loại thuốc bổ cho bà bầu.
Bạch Nguyệt cũng đã mua được một chiếc váy chống tia bức xạ.
Bọn họ đang chuẩn bị đến nhà hàng quốc tế Thủy Nguyệt ăn cơm thì điện thoại di động của Cố Lăng Kiệt đổ chuông.
Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ.
Cố Lăng Kiệt bấm nghe.
"Ba ơi, con là Tiểu Bảo, mẹ mới mua điện thoại di động mới cho con, đây là số điện thoại của con."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
"Ba, khi nào thì ba đến thăm con, sau lần con bị bắt cóc đến giờ ba cũng chưa đến thăm con, con rất nhớ ba." Cố Minh Bảo tiếp tục nói.
Cố Lăng Kiệt nhướn mày do dự.
Bạch Nguyệt loáng thoáng nghe được giọng nói, dịu dàng bảo: "Đi đi anh. Chúng ta còn nhân từ được với cả trẻ mồ côi, huống hồ thằng bé cũng là con của anh."