Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 987: Là Anh Sao?​




CHƯƠNG 987: LÀ ANH SAO?
Hắc Muội mím môi, nhìn Mục Uyển với vẻ lo lắng.
Mục Uyển nở nụ cười: “Chị không sao, chị biết mình đang làm gì.”
Hắc Muội chỉ đành gật đầu, đưa mắt nhìn Mục Uyển rời đi.
Mục Uyển đi tới cửa, một lát sau bạn của Bobby lái chiếc Maserati tới, dừng trước mặt Mục Uyển, anh ta xuống xe, đích thân mở cửa xe, mỉm cười nói tiếng nước A: “Xin mời.”
Mục Uyển gật đầu đáp lại, bước lên xe.
Anh ta rất khéo nói, vừa lái xe vừa kể: “Tôi tên là Trần Gia Huy, là bạn của Bobby, anh Mặc Uyên học khóa trên cùng trường với tôi, lúc ở nước Y, tôi được anh ấy quan tâm rất nhiều, có điều bởi vì xảy ra chút chuyện nên tôi rời đi trước, trở về nước A kinh doanh cùng ba tôi, tôi thường thấy cô trên TV, ngoài đời cô còn đẹp hơn trong TV.”
Mục Uyển vốn không phải người nhiệt tình, không biết phải đáp lại anh ta như thế nào, chỉ nói hai chữ: “Rất tốt.”
“Anh Bobby nói cô muốn dự tiệc, tôi rất vui vì cuối cùng tôi cũng có cơ hội được nhìn thấy người thật.” Trần Gia Huy cứ nhìn chằm chằm Mục Uyển, trong mắt đều là ý cười, không tập trung lái xe cho tốt.
“Này, anh chú ý phía trước kìa.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Ồ, giọng nói của cô cũng rất hay.” Trần Gia Huy vui vẻ nói.
Mục Uyển có thể nhìn ra trong mắt anh ta không hề có ác ý, cô bình thản nhìn về phía trước.
“Tôi đã xem video livestream khi cô ở nước A lần trước, tôi tin cô bị oan.” Trần Gia Huy nói.
Mục Uyển nhìn Trần Gia Huy, mỉm cười: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”
“Lúc trước ở nước A, tôi đã nghe rất nhiều chuyện về cô, cô thường làm từ thiện, hơn nữa cô chưa từng khoe khoang lãng phí, là người dễ gần, không hề kiêu ngạo, xử lý mọi chuyện cũng chín chắn phóng khoáng, thành thạo điêu luyện, hơn nữa rõ ràng đoạn video đầu tiên cho thấy cô đã ngủ thiếp đi, còn đoạn video thứ hai, bạn tôi đã tìm người chuyên nghiệp đến xử lý, mặc dù người phụ nữ đó rất giống cô nhưng có thể nhìn ra là video đã bị chỉnh sửa, trên mặt có dấu hiệu cắt ghép.” Trần Gia Huy cứ lải nhải.
Mục Uyển im lặng.
Cô không muốn nhớ tới chuyện video nữa, cho dù có người tin tưởng cô, kết quả cô không thể không ly hôn, rời khỏi nơi và người đã cho cô ấm áp.
“Chuyện đã qua rồi. Bây giờ tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, che giấu suy nghĩ bản thân.
“Ừm ừm, đến đâu hay đến đó, đúng là duyên trời định, tôi không ngờ có ngày thật sự được gặp cô.” Trần Gia Huy rất vui vẻ.
Anh chàng này khi cười lên rất đáng yêu, ngây thơ lãng mạn, hoạt bát thoải mái, đẹp trai như ánh mặt trời, đợi Hắc Muội lớn lên có thể kết thành một đôi.
“Chúng ta nói chuyện Mặc Uyên đi, anh hiểu rõ anh ấy bao nhiêu?” Mục Uyển hỏi.
“Anh Mặc Uyên là người rất tốt, lúc ở nước Y, anh ấy giống như một anh cả chăm sóc chúng tôi, hơn nữa còn rộng rãi, mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều mời chúng tôi, kĩ thuật cưỡi ngựa của anh ấy cũng rất tốt, rất chuyên nghiệp, chúng tôi đã từng được chứng kiến, lúc ở nước Y anh ấy có mở một trang trại ngựa rất nổi tiếng, anh ấy cũng thích rượu vang, lúc ở nước Y có quen hai cô bạn gái, một người quen hai năm, một người quen ba năm.” Trần Gia Huy thao thao bất tuyệt, nói hết những chuyện mình biết ra.
Mục Uyển rất thích tiếp xúc với những chàng trai phóng khoáng như thế này.
Đơn giản, trực tiếp, thoải mái.
Trong 5 năm qua, cô đã trải qua quá nhiều những mưu kế và tính toán.
Cuộc sống sau này của cô vẫn sẽ tràn đầy âm mưu và tâm cơ.
Lúc đầu cô theo đuổi sự thẳng thắn giữa người với người, dùng chân tình để đổi lấy chân tình.
“Bây giờ thì sao, anh ấy đã có bạn gái chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Anh ấy đã cô đơn nửa năm rồi, anh ấy rất cưng chiều phụ nữ, cho nên quen lâu như vậy, do mấy người phụ nữ đó không biết trân trọng, cô bạn gái đầu tiên của anh ấy là quen ở nước Y, bị anh ấy phát hiện lẳng lơ với đàn ông khác, sau đó hai người chia tay, cô bạn gái thứ hai thì càng quá đáng hơn, lừa anh Mặc Uyên rất nhiều tiền, còn lừa tiền những chàng trai khác, nói dối mình đã mang thai, hai người vốn định kết hôn nhưng sau khi phát hiện cô ta nói dối nên hai người chia tay.” Trần Gia Huy nói.
“Anh có vẻ rất hiểu anh ấy.”
“Đương nhiên, chúng tôi là anh em trong nhà, mặc dù tôi trở về trước anh Mặc Uyên, nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau.”
“Tại sao anh lại rời nước Y sớm như vậy?” Mục Uyển hỏi.
“À…” Trần Gia Huy hơi lúng túng nhìn Mục Uyển, khuôn mặt đỏ ửng nói: “Lúc đó tôi không sợ trời không sợ đất, quyến rũ những người phụ nữ lớn tuổi ở đó, bị mấy ông chồng truy sát, cũng may có Bobby cứu tôi, nếu không thì tôi đã chết ở nước Y rồi.”
Mục Uyển nở nụ cười.
Tuổi trẻ ngông cuồng, chính là nói những người như Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy thấy Mục Uyển cười thì si mê: “Cô cười rất đẹp, à mà, cô sinh cùng năm với tôi đúng không, cô sinh tháng mấy?”
Mục Uyển im lặng nhìn phía trước, trên chứng minh thư của cô ghi là tháng 12, nhưng thực tế là tháng mấy, có lẽ chỉ có mình Hạng Tuyết Vi biết.
“Tôi sinh tháng 12.” Mục Uyển nói.
“Trời, thế thì cô nhỏ hơn tôi.” Trần Gia Huy vui vẻ nói.
Mục Uyển nhìn anh: “Anh cảm thấy tôi già hơn anh sao?”
“Không phải, cô giống như một bà cụ non, mỗi lần tôi thấy cô trên TV luôn cảm thấy cô chín chắn, ung dung, nhưng vừa nhìn đã biết cô vẫn còn nhỏ, hóa ra cô thật sự nhỏ tuổi hơn tôi, ha ha ha.” Trần Gia Huy thân thiện nói.
Mục Uyển mỉm cười, sống cùng Hình Thiên cô đã quên mất độ tuổi của mình, chỉ cố gắng đuổi kịp bước chân anh.
Bây giờ cô mới 26 tuổi, nhưng đã giống phụ nữ 36 tuổi rồi.
Xe dừng trước Thiên Hương Khấu, trước cửa Thiên Hương Khấu đỗ đầy xe, có vẻ tình hình kinh doanh rất tốt.
Nhà hàng này mới mở 5 năm nay, nguy nga lộng lẫy giống như cung điện thời La Mã, trên cột cửa còn điêu khắc vật tổ kỳ lạ.
Cô nhớ ban đầu nơi này là một tiệm lẩu, hình như chỉ có hai tầng, nhưng nhà hàng này đã sửa thành năm tầng, nơi này nằm trong một khu phố rất đặc biệt.
Điều này nói rõ, thân phận chủ nhân nhà hàng này rất đặc biệt, nếu không thì anh ta không thể có quyền xây thêm phòng.
Trần Gia Huy dẫn Mục Uyển đi tới phòng bao 308.
Bên trong đã có mười mấy người tụ tập cùng nhau chơi bài, không ai chú ý đến bọn họ.
Trần Gia Huy rất đắc ý dẫn Mục Uyển tới đám người, nói với Mặc Uyên đang chơi bài: “Anh Mặc Uyên, em đến rồi, đây là bạn của em, Mục Uyển.”
Mặc Uyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mục Uyển.
Đồng thời Mục Uyển cũng nhìn anh, dù sao cô cũng chỉ gặp khi còn bé, đã quên mất tướng mạo như thế nào rồi.
Chỉ là khi nhìn thấy anh rồi, cô cảm thấy khó thở.
Giống như tất cả cảm xúc đều tràn vào não bộ, còn có một thứ gì không ngừng tiến vào, nhất thời làm cho cô không thể suy nghĩ được, cũng quên việc suy nghĩ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK