Chương 707: Lời Tạm Biệt Cuối Cùng
CHƯƠNG 707: LỜI TẠM BIỆT CUỐI CÙNG
“Bây giờ cô muốn gặp cô ấy không?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu, cô còn rất nhiều chuyện muốn dặn dò Lưu San.
Thẩm Diên Dũng đưa Bạch Nguyệt đứng ở trước cửa phòng Lưu San: “Cô ấy ở bên trong, tối hôm qua ngủ quá trễ, bây giờ có lẽ còn đang ngủ.”
Bạch Nguyệt nhếch môi lên: “Cô ấy vẫn như trước.”
“Ừm.” Thẩm Diên Dũng trả lời rồi đẩy cửa phòng ra.
Lưu San ngồi bật dậy khỏi giường, đầu tóc vẫn rối bù và hỏi Thẩm Diên Dũng ở trước cửa: “Phải đi ăn cơm rồi à?”
“Vẫn chưa, bạn em đến thăm em.” Thẩm Diên Dũng nói một cách đầy sủng nịch.
Bạch Nguyệt bước vào phòng.
Lưu San nhìn thấy Bạch Nguyệt liền mừng rỡ hét hên, lập tức nhảy xuống giường: “Tiểu Bạch, cậu về rồi à, tớ nhớ cậu lắm.”
Cô hung hăng ôm chầm lấy Bạch Nguyệt.
Đôi mắt Thẩm Diên Dũng lóe qua tia đau thương, lúc này Lưu San càng vui vẻ, khi biết được cái chết của Bạch Nguyệt thì sẽ càng đau lòng.
Anh đóng cửa lại, để hai chị em họ trò chuyện với nhau.
“Cậu đợi tớ một chút, tớ đi đánh răng rửa mặt trước, lát hồi chúng ta đến công viên trò chuyện.” Lưu San nói một cách hùng hổ rồi đi vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt quan sát căn phòng của cô, phòng cô thông nhau với phòng của Thẩm Diên Dũng, một chú chó con chợt chạy vào.
Bạch Nguyệt mừng rỡ liền ngồi xổm xuống, sờ đầu của chó con.
Chó con của cô bây giờ vẫn còn để ở chỗ Lâm Tiến, sau này sẽ trở thành quân khuyển ngoài biên chế, trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lưu San bước ra phòng tắm và bế chó con đó ra, để nó ra ngoài cửa và nói: “Đi tìm ba của con đi.”
Đôi mắt chó con to tròn, lén nhìn Lưu San.
Lưu San đóng cửa lại và nói nhỏ rằng: “Thẩm Diên Dũng nói Hình Thiên chính là Cố Lăng Kiệt?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Anh ta không phải, là anh trai song sinh của Cố Lăng Kiệt.”
“Hả? Thực sự là song sinh à.” Lưu San kinh ngạc: “Khó trách lại giống đến vậy.”
Bạch Nguyệt nắm lấy tay Lưu San: “Nàng San, sau này cậu gả cho Thẩm Diên Dũng chính là phu nhân Tổng thống rồi, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ được mở rộng, tớ không thể ở bên cạnh cậu, cậu nhất định phải nghe lời Thẩm Diên Dũng, nếu không người gặp tai ương sẽ là chính cậu, sức mạnh của dư luận sẽ đánh tan tâm linh con người.”
“Ừm, có thể anh ta sẽ tìm người dạy tớ, aizz, thật ra tớ không phải người nên làm quan chức, nghĩ xem người như tớ lại có thể trở thành phu nhân Tổng thống, tớ cảm thấy tổ tiên của tớ sẽ cười tỉnh luôn.”
Bạch Nguyệt bị Lưu San chọc cười: “Cậu rất thông minh, đừng tự coi nhẹ mình, chỉ cần ràng buộc bản thân và hi sinh một chút tự do là được, yêu chính là phải cho đi và bao dung, tình yêu như thế cũng thật tuyệt vời.”
Lưu San gật đầu, trong nụ cười chan chứa một tia ngọt ngào: “Đi thôi, chúng ta đi dạo công viên nào.”
“Được.” Bạch Nguyệt nói một cách dịu dàng.
Lưu San kéo Bạch Nguyệt bước ra cửa, đi ngang qua phòng khách muốn ra ngoài.
“Không ăn sáng sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Lát hồi ăn cơm hẳn kêu em, em đưa tiểu Bạch ra ngoài dạo.” Lưu San nói xong liền muốn ra ngoài.
“Ăn sáng rồi hẳn ra ngoài, không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày, hấp một bánh bao thịt cho em rồi.” Thẩm Diên Dũng đứng dậy và nói.
“À, vậy em vừa đi vừa ăn.” Lưu San dừng lại và nói.
Thẩm Diên Dũng bất lực đi vào nhà bếp lấy bánh bao ra, Bạch Nguyệt nhếch môi lên.
Thường ngày Thẩm Diên Dũng trầm lắng kín kẽ và ung dung thản nhiên, nhưng một mặt khác của anh cũng chỉ xuất hiện trước mặt người phụ nữ anh yêu thôi.
Lưu San bước theo vào nhà bếp, chẳng mấy chốc đã gặm bánh bao thịt đi ra: “Đi thôi, không khí bên ngoài rất tốt.”
“Nếu khi cậu muốn làm một chuyện nào đó, cảm thấy rất áp ực nhưng lại không thể không làm thì cậu sẽ làm sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Cậu hỏi tớ à?” Lưu San ngơ ngác không hiểu: “Không thể không làm à? Vậy đành phải cố làm thôi, còn có thể làm gì khác nữa?”
“Phải, đã biết rõ thì không thể không làm, vậy cứ thả lỏng tâm trạng, mỗi ngày làm một ít, chỉ cần cố gắng làm theo hướng hoàn thành là được, khi mệt mỏi có thể nằm xuống và yên tĩnh nghe nhạc để tâm trạng bình tĩnh lại, hoặc có thể đi một chuyến du lich, có thể khiến con người quên đi nỗi phiền muộn và chìm đắm trong niềm vui đơn giản.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Lưu San dừng bước lại, bánh bao thịt cũng không ăn nữa, cô có một dự cảm không lành: “Tại sao cậu lại nói những điều này với tớ? Xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Nguyệt khẽ lắc đầu: “Sau này tớ sẽ ra ngoài du lịch, tớ muốn đưa phương pháp cho cậu.”
“Cậu không trở về nữa à?” Lưu San hỏi, hốc mắt hỏi ửng đỏ.
“Có lẽ.”
“Cậu luôn là một người rất lạnh lùng, ra nước ngoài mấy năm nói không liên lạc thì không liên lạc.” Lưu San lau hốc mắt và quay lưng lại: “Tớ sẽ không nhớ cậu nữa đâu.”
Trái tim Bạch Nguyệt cũng hơi đau nhói.
Cô là một người không có tình thân, cho nên cô rất xem trọng tình yêu và tình bạn, cô bước lên trước ôm chầm lấy Lưu San: “Cả đời này tớ rất may mắn, có một người yêu như Cố Lăng Kiệt và có một người bạn như cậu, thật không uổng cho đời này.”
“Vậy thì đừng đi, chúng ta phải ở bên nhau suốt đời, sau này tớ sẽ là phu nhân Tổng thống, cậu là bạn của phu nhân Tổng thống, rất tài giỏi đấy, có được không?” Lưu San quay đầu lại nhìn cô và cầu xin.
Bạch Nguyệt cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán Bạch Nguyệt: “Tha thứ cho tớ.”
“Tớ sẽ không tha thứ cho cậu, cậu chính là như vậy, chỉ làm chuyện của mình, tại sao nhất định phải đi? Tớ cũng về rồi, cậu xin lỗi tớ, tớ tha thứ cho cậu nhưng cậu kiên quyết không chịu ở lại sao?” Lưu San kích động nói.
Bạch Nguyệt vuốt ve đầu của Lưu San, hơi nhếch môi lên: “Tớ còn có vài lời muốn nói với cậu, cậu hãy nhớ kĩ.”
“Tớ không muốn nhớ.” Lưu San nói một cách bướng bỉnh, quay người lại đi về phía biệt thự.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tâm lặng như nước.
Dù sao vẫn phải ra đi, vì cậy cô cũng không thể ép buộc trong giây lát.
Lưu San đi được mười mét, thấy Bạch Nguyệt không kêu cô lại cũng không đi theo, cô bất lực thở dài, quay người lại và đi về phía Bạch Nguyệt: “Cậu nói đi, tớ nghe.”
“Nếu cậu yêu anh ta thì đừng làm những điều tự cho là đúng, hãy làm những điều anh ta muốn cậu làm, như vậy cậu sẽ không trở thành gánh nặng của người khác.”
“Cậu buông bỏ mọi thứ ở đây ra ngoài du lịch là điều Cố Lăng Kiệt muốn cậu làm sao?” Lưu San hỏi ngược lại.
“Anh ấy đã chết rồi, tớ cũng không thể hỏi ý kiến anh ấy được.” Bạch Nguyệt nói một cách dịu dàng.
Lưu San cảm thấy đau lòng thay Bạch Nguyệt.
Một cô gái tốt đẹp như thế, vẫn còn trẻ mà phải cô độc đến cuối đời, dù cô tức giận đến mấy cũng tan biến đi.
Nước mắt lăn dài.
“Tớ không nỡ cậu, tiểu Bạch.” Lưu San nghẹn ngào nói.
Bạch Nguyệt bước lên trước ôm lấy Lưu San, nhìn về đằng xa với ánh mắt xa xăm.
“Nếu cãi nhau với Thẩm Diên Dũng thì đừng vội vã tìm kiếm kết quả và giải thích, cậu có thể nghe nhạc hoặc chơi trò chơi một lát trước, sau khi cậu bình tĩnh lại thì hẳn trò chuyện với anh ta.”
Khi một người bị kích động thì sẽ nói một đằng làm một nẻo, sẽ trở nên cực đoan, sẽ lấy tổn thương đối phương làm mục đích, từ đó làm tổn thương người mình yêu.”