Chương 1431: Quyết Thắng Một Cách Kiêu Ngạo.
CHƯƠNG 1431: QUYẾT THẮNG MỘT CÁCH KIÊU NGẠO.
“Vậy em đi nha Phu nhân.” Hắc Muội lớn tiếng nói rồi gạt chân chống xe đạp lên, ánh sáng mặt trời ngả lên người cô, làn gió mát thoang thoảng thổi qua làn tóc, Hắc Muội nở nụ cười trên môi rồi lái xe rời khỏi.
Nhìn bóng ảnh đang dần khuất xa của cô, khoé môi Mục Uyển chợt cong cong lên.
Hơi thở của thanh xuân, đúng thật là đẹp.
Đặc biệt là cái loại cảm giác tự do tự tại, không có chút ưu phiền đó, cho dù chỉ là không khí hít vào mũi cũng cảm thấy vô cùng sạch sẽ.
Cô bắt đầu ăn sáng, vừa ăn xong chén đầu tiên, định múc thêm chén thứ hai thì chuông điện thoại cô chợt vang lên, là của Đổng Mạn Tuyết.
Hình như tối qua Đổng Mạn Tuyết có nói hôm nay trước tám giờ sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cô đặt chén xuống rồi nhấc máy.
“Phu nhân, chuyện đã xử lý xong rồi, mấy người đó đều có thể sắp xếp, bởi vì thời gian quá gấp rút nên chiều nay tôi sẽ tới từng nơi để xem thử buổi diễn tập của họ, Phu nhân có muốn đi cùng không?” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
“Tôi đã xem qua thời gian cụ thể mà cô viết rồi, rất tốt. Nhưng vấn đề duy nhất chính là, bọn họ tới đây là để đấu thầu, cho nên họ có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ với Hạng Thịnh Duật, lát nữa tôi phải thảo luận chi tiết với anh ấy một chút cho nên không có thời gian đi xem diễn tập đâu, chuyện này giao cho cô là được rồi, vất vả cho cô rồi.” Mục Uyển nói.
“Vâng, Phu nhân có sắp xếp gì thì lúc đó cứ nói với tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại cũng được, vậy lát nữa tôi sẽ đi xem luôn bởi vì có quá nhiều nơi cần xem.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Tối qua đến giờ cô cũng chưa ngủ được mấy tiếng, nhớ chú ý nghỉ ngơi đó, nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ liên lạc với cô, bây giờ còn không biết sẽ có bao nhiêu nhà thầu tới, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nhà thầu liên hệ với chúng ta nữa. Những người khác đều đã sẵn sàng đợi lệnh chưa?” Mục Uyển phải hỏi chắc chắn.
“Tôi đã sắp xếp xong rồi, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách những người để trống và các quốc gia mà họ phụ trách qua email cho cô.”
“Ừm, vất vả cho cô rồi, đừng quên ăn cơm đó.” Mục Uyển nói rồi cúp điện thoại.
Hôm nay sẽ rất bận rộn đây, cũng không biết khi nào mới được ăn cơm trưa nữa.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn lên đồng hồ, còn chưa tới 8 giờ nữa.
Cô múc thêm một bát mì, sau khi ăn xong thì nhờ Lã Bá Vĩ đưa cô đi.
Sau khi đến công ty, cô đã đến Hoàng Cung để bài trí bối cảnh theo kế hoạch do Đổng Mạn Tuyết đưa ra.
Một khi lao vào bận rộn là bận đến một giờ chiều.
Chuông điện thoại cô đột nhiên vang lên, nhìn thấy là Lã Bá Vĩ gọi đến cô liền nghe máy.
“Bá Vĩ.” Mục Uyển chào hỏi.
“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi. Nhà ngoại giao của nước SKY đã bị bắn ngay sau khi xuống máy bay, chuyện này đang được thổi phồng lên rất dữ dội, phát lên cả Internet luôn rồi.” Lã Bá Vĩ báo cáo.
“Cái gì, đã bắt được hung thủ chưa?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Đối phương là một tay bắn tỉa, rất phô trương, nghe nói còn có một số người nằm trong danh sách đen của hắn nữa, cô có cần liên lạc với anh Hạng một tiếng không, chuyện này mà xử lý không tốt thì sẽ không hay đâu.” Lã Bá Vĩ đề nghị.
Mục Uyển đương nhiên biết rõ tính quan trọng của chuyện này.
Chuyện cô lo lắng nhất cũng là chuyện này.
Nếu như có người chết ở nước M, nếu như không tìm được hung thủ, thì quốc gia của mấy người đó chắc chắn sẽ truy cứu, chỉ e là người tổ chức buổi thầu này là Hạng Thịnh Duật hay là người phụ trách tiếp đãi như cô đều sẽ bị cuốn vào trung tâm của dư luận thôi.
Cô đang định gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật thì người bên Bộ Ngoại Giao liền gọi tới.
Mục Uyển nhấc máy nghe trước.
“Phu nhân, có năm nhà thầu mà trước đây có liên lạc với chúng ta nói không đến nữa rồi.”
Mục Uyển cũng đã đoán được là sẽ như vậy, tin tức này mà truyền ra nước ngoài thì sẽ có rất nhiều quốc gia trước đây có dự định đến hoặc không thể đến đều sẽ không muốn đến đây cuốn vào vòng náo nhiệt nữa, dù sao đi nữa, mọi người ai cũng đều sợ hãi và lo lắng mà.
“Không sao, đến lúc đó anh sắp xếp lại một chút là được rồi, một tiếng sau báo cáo cho tôi là được.” Mục Uyển nói.
“Dạ vâng thưa Phu nhân.” Người của Bộ Ngoại Giao cúp điện thoại.
Sau đó Mục Uyển gọi cho Hạng Thịnh Duật.
Sau ba hồi chuông, đầu dây bên kia đã nhấc máy.
“Có phải em muốn hỏi chuyện của SKY không?” Hạng Thịnh Duật mở miệng hỏi trước.
“Ừm, nghe nói người của họ vừa xuống máy bay là bị hành thích, người bắn tỉa đó còn khoe khoang nói sẽ giết thêm nhiều người nữa, anh thấy chuyện này sao đây?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Em tìm một nơi không có người đi, rồi anh nói cho em nghe.” Thanh âm trầm thấp của Hạng Thịnh Duật truyền tới.
Mục Uyển đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, tuy nói trong Hoàng Cung rất an toàn nhưng ai mà biết được, dù sao đi nữa thì lòng người cũng có lúc sẽ bị mua chuộc mà thôi.
Cô tìm một nơi không có người, sau khi chắc chắn an toàn cô mới nói với Hạng Thịnh Duật: “Bây giờ nói được rồi.”
“Trước tiên, người đó không có chết, là anh sắp xếp thôi, cho nên đợi sau cuộc đấu thầu kết thúc thì sẽ không có ai lên tiếng phê phán chuyện này đâu, em yên tâm đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thật không ngờ: “Vậy tên thích khách đó cũng là do anh sắp xếp sao, còn vụ huênh hoang giết thêm nhiều người nữa, cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì người của mấy quốc gia khác sẽ ùn ùn kéo đến đây lộn xộn hết, ngay cả không cần thiết mà họ cũng sẽ tới luôn, lúc đó thì em lại phải gánh thêm bao nhiêu công việc nữa. Hơn nữa bọn họ mà tới đây thì sẽ không tuân theo sự kiểm soát, họ sẽ chạy khắp nơi, lúc đó công tác an toàn cũng sẽ không dễ làm, thế nên anh đã sắp xếp thêm nhiều sức người sức của của mình. Nếu cứ như vậy thì đám người đó sẽ sợ hãi thích khách giết mình nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời sắp xếp của chúng ta thôi, mức độ đảm bảo an toàn lúc đó cũng sẽ cao hơn, lượng công việc của em sẽ giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, bên của Sở Dã Bạch cũng có thể sẽ buông lỏng cảnh giác vì đã có người làm giúp hắn rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nhưng mà, liệu hắn có tin không? Con người Sở Dã Bạch chắc chắn là rất đa nghi.” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Người của anh đều là người của SKY thật sự, độ tin cậy rất là cao, nếu như hắn không tin thì cũng không sao, dù sao đi nữa những người đó cũng sẽ không dám tuỳ tiện chạy lung tung nữa rồi, đương nhiên sẽ dễ bảo vệ.”
“Lúc nãy em có xem qua danh sách đăng ký hiện tại, có một số người tối nay sẽ đến. Anh có cần gặp mặt một chút không, hay là để đến bữa tiệc?” Mục Uyển hỏi.
“Không cần đâu, bọn họ qua đây để đấu thầu, là cầu xin chúng ta, bọn họ rất muốn trúng thầu cho nên chúng ta không cần phải khách khí, mà ngược lại bọn họ sẽ khách khí với chúng ta, em muốn làm gì thì làm nấy cũng được.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển biết tính cách của Hạng Thịnh Duật mà, vô cùng kiêu ngạo.
Thật ra cô cảm thấy, nếu giống như kiểu của Hình Thiên thì tốt, nội tâm thì kiêu ngạo nhưng bề ngoài thì lại rất ôn hoà, sẽ nể mặt và cho người khác đường lui.
Thời cổ đại có hai người đặc biệt nổi tiếng, một là Hạng Vũ, một người nữa là Hán Cao Tổ.
Tính cách của hai người này phải nói là rất khác nhau, tuy hai người đều xuất hiện ở thời loạn thế, cùng một thời đại và đều nổi danh thiên cổ như nhau.
Trên thực tế, Hán Cao Tổ đa phần không giỏi bằng Hạng Vũ, Hạng Vũ quả thật là một người văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, có quyết đoán, có dũng cảm, có mưu lược, có khí khái quý tộc.
Nhưng có một điểm, là Hạng Vũ quá kiêu ngạo tự đại, ông luôn cảm thấy mình là giỏi nhất, công lao đều là của ông, cho nên không hề hạ mình cầu hiền.
Còn Hán Cao Tổ thì luôn nói công lao là của mọi người, tất cả đều là vì mọi người.
Cho nên có rất nhiều thủ hạ dưới tay Hạng Vũ đều đầu quân cho Hán Cao Tổ, trong đó có bốn vị là nổi tiếng nhất: Hàn Tín, Trần Bình, Anh Bố và Bành Việt.
Cô không thể thuyết phục được Hạng Thịnh Duật trở thành con người giống như Hán Cao Tổ, bởi lẽ giang sơn thì dễ đổi nhưng bản tính thì khó dời mà, cho nên cô chỉ có thể tự biến mình trở nên giống như Hán Cao Tổ để trung hoà bản tính cao ngạo của Hạng Thịnh Duật mà thôi…
….…