Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1193: Chịu Ấm Ức​




CHƯƠNG 1193: CHỊU ẤM ỨC
“Tất cả đều do anh trước đây nghĩ không thông suốt, hoặc cũng có thể là do số phận đã an bài. Tất cả là do anh tự chuốc lấy, anh cũng không thể biện minh cho những việc mình đã gây ra. Đây là điều cuối cùng mà anh có thể làm cho em, mong em sẽ ghi nhớ những gì anh nói.” Hình Thiên nghiêm túc nói.
Mục Uyển đáp: “Cảm ơn sự giúp đỡ tận tình của anh nhưng tôi không cần. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi phải đi rồi, ở nhà vẫn còn rất nhiều khách đang đợi tôi.”
Hình Thiên đưa cho Mục Uyển một phong thư: “ Anh biết em thích ca sĩ Lý Thần Quang, đây là vé xem biểu diễn.”
“Hạng Thịnh Duật nói sẽ mời anh ấy đến, còn thu xếp cho chúng tôi cùng dùng bữa với nhau. Tâm ý của anh tôi xin nhận còn tấm vé này thì không cần.” Mục Uyển nói xong liền quay người đi.
“Mục Uyển, em có yêu Hạng Thịnh Duật không?” Hình Thiên kích động. Anh ấy biết rõ nếu như lần này không hỏi thì sau này sẽ khó có cơ hội hỏi Mục Uyển. Nhưng hỏi rồi, anh lại cảm thấy hối hận, Hình Thiên siết chặt tay.
Mục Uyển nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh. Cô ngừng lại một chút rồi mở mắt, cô ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước thản nhiên đáp: “Thực ra, tôi có yêu anh ấy hay không, không liên quan đến anh.”
Nói xong Mục Uyển ra khỏi biệt thự.
Hình Thiên không hiểu được rốt cuộc lúc này trong lòng anh đang cảm thấy như thế nào? Anh chỉ cảm thấy rất chua xót, giống như có một loại thuộc độc đang dần ngấm sâu vào cơ thể anh vậy. Thì ra cảm giác thực sự yêu một người là như thế này.
Mục Uyển lên xe của Hạng Vũ Thái.
“Hai người đã nói xong rồi à? Sao nhanh vậy?” Hạng Vũ Thái chăm chú quan sát sắc mặt của Mục Uyển.
Mục Uyển gật đầu, cô không muốn nói gì mà chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính.
“Cháu và cậu ta, thật đáng tiếc.” Hạng Vũ Thái.
“Hai người không thực sự thương yêu nhau cứ gắng gượng ở bên nhau, đó mới thực sự là niềm hối tiếc.” Mục Uyển lên tiếng.
“Đối với đàn ông mà nói thì tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, đặc biệt là với một người đàn ông thành đạt. Một người nếu chỉ biết đến tình yêu nhỏ bé thì sẽ không thể thành công.”
Mục Uyển bĩu môi, cô nhắm mắt rồi tựa lưng vào ghế: “Cháu và anh ta chỉ có thể đến đó thôi. Anh ta cũng sắp cưới Hoa Nhiên rồi, cái gì yêu hay không yêu, muốn hay không muốn cũng đều là phù phiếm. Bất cứ ai cũng không thể thay đổi được kết quả.”
“Tại sao không đấu tranh? Cậu ta vẫn chưa kết hôn, cháu cũng đã được minh oan, giờ đây còn đường đường là phu nhân An Ninh.”
“Minh oan? Ha.” Mục Uyển cảm thấy hai từ này rất buồn cười: “Đâu có phải người khác nghĩ cháu xấu xa thì cháu là kẻ xấu. Và rồi người ta nghĩ cháu trong sạch thì cháu là người vô tội.”
“Cậu biết cháu đã chịu nhiều ấm ức nhưng ta thấy mọi thứ vẫn có đường lui. Chỉ cần Hình Thiên vẫn chưa kết hôn với Hoa Nhiên thì cậu nhất định sẽ dốc hết sức giúp cháu.” Hạng Vũ Thái khẳng định.
Mắt Mục Uyển đỏ hoe nhìn Hạng Vũ Thái: “Vấn đề lớn nhất giữa cháu và anh ta trước đây chính là không có tình cảm, cháu đã nhìn thấu rồi. Cháu không muốn sống cả đời với một người không yêu mình, quá tủi thân. Cháu thực sự không muốn phải chịu tổn thương và ấm ức nữa, cháu không muốn quay trở lại những ngày tháng đó.”
“Ừm” Hạng Vũ Thái thở dài: “Dù sao thì có cậu ở đây, nếu cháu có gì cần cậu giúp thì cứ nói.”
“Vâng.”
Đúng lúc đó xe cũng đã về đến nhà họ Hạng. Hạng Vũ Thái đưa Mục Uyển đi vào từ cửa sau. Hạng Thịnh Duật đã đứng ngay ở đó, anh nhìn chằm chằm vào Mục Uyển hỏi: “Hai người vừa đi đâu?”
“À, ta đưa Mục Uyển đi mua một ít thuốc giải rượu. Biết trước hôm nay Mục Uyển sẽ phải uống rất nhiều, đến lúc đó say rồi thì chỉ cần uống thuốc giải rượu sẽ cảm thấy đỡ mệt, hôm sau dậy sẽ không cảm thấy đau đầu.” Hạng Vũ Thái trả lời thay Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật nhìn Hạng Vũ Thái đầy dò xét, anh lạnh lùng nói: “Cậu ba chẳng phải là người của nhà họ Hạng sao? Tại sao bây giờ lại bắt đầu nói dối rồi. Là do cậu thấy tôi dễ lừa hay nghĩ là nên lừa tôi bởi tôi không nên biết.”
Sắc mặt của Hạng Vũ Thái tối sầm lại.
Mục Uyển biết rõ không giấu được Hạng Thịnh Duật: “Em đi gặp Hình Thiên.”
“À.” Hạng Thịnh Duật nghe vậy liền cười, anh quay người đi không nói gì.
Hạng Vũ Thái nhìn theo bóng lưng của Hạng Thịnh Duật, rồi lại quay lại nhìn Mục Uyển, ông ta cảm thấy có gì đó rất lạ: “Hạng Thịnh Duật không thích Hình Thiên bởi cho rằng cháu sẽ ở bên cạnh anh ta. Cháu không cần phải lo lắng, nếu như cháu vẫn muốn ở bên cạnh Hình Thiên thì cậu sẽ hoàn toàn ủng hộ.”
Mục Uyển thở dài một tiếng, giờ thì cô đã hiểu lí do vì sao Hạng Vũ Thái có điều kiện tốt như vậy mà đến giờ vẫn lẻ bóng. Cậu không hề tinh tế trong chuyện tình cảm, mặc dù cô đã nói rằng mình với Hình Thiên là chuyện không thể nào nhưng cậu vẫn nói ủng hộ. Ủng hộ cái gì chứ !
“Chúng ta vào thôi, mọi người vẫn còn đang đợi ở bên trong.” Mục Uyển đáp.
“Phải, phải.” Hạng Vũ Thái.
Mục Uyển nhìn xung quanh, Hạng Thịnh Duật đã rời đi rồi, hơn nữa người của anh cũng không ở đây. Cô đăm chiêu rồi tự rót cho mình một ly rượu vang. Khi người chủ trì tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, Mục Uyển ăn một chút điểm tâm rồi đi kính rượu các trưởng bối. Hạng Kim Thu đến rồi, nhưng Lục Bác Lâm và Hạng Tuyết Vi lại không có mặt. Mục Uyển mím môi, Hạng Tuyết Vi con người này, rất phóng khoáng mà cũng tự phụ. Nếu như cô vẫn còn nghĩ rằng bà ta là mẹ ruột của mình thì chắc chắn lúc này sẽ cảm thấy rất buồn. Cũng may Hạng Thịnh Duật đã nói cho Mục Uyển biết sự thật.
Thế nhưng có lẽ do tâm trạng không tốt nên Mục Uyển uống rất nhiều rượu. Cô bị nôn. An Kỳ và Lã Bá Vĩ chăm sóc cô, họ cho cô uống thuốc giải rượu.
“Phu nhân, cô thấy trong người thế nào?” An Kỳ lo lắng hỏi.
Mặc dù đã nôn ra nhưng Mục Uyển vẫn cảm thấy rất mệt, dường như toàn thân không có lấy một tý sức lực nào.
“An Kỳ, cô cõng tôi về đi.” Mục Uyển nói.
“Vâng, phu nhân, cô mau trèo lên lưng tôi.”
Mục Uyển leo lên lưng An Kỳ, toàn thân cô mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Một lúc sau, An Kỳ cõng Mục Uyển về lại căn nhà bên hồ rồi đưa cô vào phòng ngả lưng.
Phòng ngủ im ắng không có ai.
“Tôi muốn đi tắm.” Mục Uyển nói với An Kỳ.
An Kỳ để Mục Uyển nằm lên giường: “Phu nhân nằm nghỉ trước, tôi sẽ đi chuẩn bị nước cho cô.”
Mục Uyển lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi đến nào. Cô do dự một lát rồi quyết định gọi điện cho Hạng Thịnh Duật. Ba hồi chuông, rồi Hạng Thịnh Duật liền tắt máy. Mục Uyển lại gọi lại cho anh lần nữa nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn không nghe máy. Cô lại tiếp tục gọi thì điện thoại của anh đã tắt máy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK