Chương 481: Thật Sự Là Một Kẻ Tiểu Nhân Thâm Hiểm, Giảo Hoạt
CHƯƠNG 481: THẬT SỰ LÀ MỘT KẺ TIỂU NHÂN THÂM HIỂM, GIẢO HOẠT
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại ra ngoài. Lúc ăn cơm, anh lại gọi máy bay trực thăng trong quân khu tới đón mình.
Bạch Nguyệt nghĩ đến một việc: “Cố Lăng Kiệt, dựa theo thói quen của Thịnh Đông Quang, nếu như người ông ta không chắc chắn, ông ta sẽ dùng tới cách mưu sát. Cho nên anh đừng để cho ông ta tìm ra được thói quen của anh. Nếu không vội, hôm nay anh hãy lái xe tới quân khu. Mỗi ngày đổi một cách khác nhau, máy bay trực thăng cũng phải tăng thêm mấy cái, thật thật giả giả, giả giả thật thật làm đối phương không phân biệt được, cũng sẽ không tiện ra tay."
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Ý kiến này của em rất hay."
"Nếu như được, anh có thể đi theo con đường ngầm dưới mặt đất, chỉ có người thân thiết tin cậy của anh mới biết được. Hơn nữa, con đường bí mật thông suốt, anh đi tới quân khu cũng có thể tiết kiệm được thời gian. Sau này, anh làm Tổng thống có thể còn có rất nhiều người muốn giết anh, lại càng phải làm các biện pháp bảo vệ." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Đó là một ý kiến hay."
Bạch Nguyệt cầm tay Cố Lăng Kiệt: “Anh bảo những người thân tín của anh tới cho em làm ra kiểm tra tâm lý, hay là tất cả mọi người đều làm kiểm ta đi. Những người thân thiết, dễ dàng tới gần anh nhất ấy."
Cố Lăng Kiệt mỉm cười: “Trước đây rất lâu anh đã muốn hẹn trước với em, kết quả em chẳng có thời gian rảnh. Thôi để anh sắp xếp. Hay là, em đi với anh đến quân khu ở một thời gian."
"Vâng, được, nhưng tạm thời không vội. Đúng rồi, anh mua thêm vài cái xe để ở trong nhà xe. Mỗi loại một màu, giấy phép có thể đổi lại dùng. Sau này, anh cũng nên dẫn thêm vài người theo bên cạnh nữa. Mặt khác, cũng phải luôn cầm theo đủ tiền mặt, cần phải đề phòng bất trắc. Dù sao cũng phải cẩn thận." Bạch Nguyệt không yên tâm lại nói.
"Anh sẽ chú ý." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói: “Này, vợ ơi, em hy vọng hôm nay anh đi gì tới quân khu?"
"Anh đã gọi máy bay trực thăng, vậy ngồi xe đi. Nhưng trước khi lên xe phải kiểm tra một chút, xem có bom gì đó không. Như vậy được chứ?" Bạch Nguyệt nói.
"Anh nghe theo em là được rồi." Cố Lăng Kiệt nói.
Ăn cơm xong, Bạch Nguyệt nghe được được tiếng máy bay trực thăng qua.
"Anh gọi điện thoại cho phi công, bảo anh ta thả thang dây xuống, chúng ta làm một người giả buộc trên thang dây, bảo anh ta kéo lên." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu. Cho dù anh cảm thấy Bạch Nguyệt quá mức cẩn thận, nhưng chỉ cần cô có thể yên tâm là được rồi.
Chỉ trong giây lát, thang dây được thả xuống, Bạch Nguyệt để người giả được làm đơn giản lên.
Cô dùng quần áo của Cố Lăng Kiệt, bên trong nhét gối và cây lau nhà, đầu cũng là cái gối, còn quấn khăn quàng cổ lên cái gối và buộc vào trên thang dây.
Cô nhìn người giả được kéo lên máy bay.
Trương Tinh Vũ lái xe qua.
"Không lái chiếc này, đổi cái khác." Bạch Nguyệt nói.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Trương Tinh Vũ đi tới ga ra và lái chiếc xe con của Cố Thanh Hùng ra.
Xe vừa chạy đến trước mặt Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt chợt nghe được một tiếng “ầm”, theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Cả chiếc máy bay đã nổ tung ở trên bầu trời.
Gương mặt Bạch Nguyệt lập tức tái mét, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt với vẻ hãi hùng khiếp vía.
Cố Lăng Kiệt cũng nhíu mày, nhìn lướt qua xung quanh. Anh cầm điện thoại di động lên gọi cho Lâm Tiến: “Điều tra qua thiên nhãn, vị trí cách nhà tôi khoảng bốn đến năm cây số, theo hướng năm giờ. Bất kỳ có người nào khả nghi đều bắt lại. Chú ý, trên người hắn có vũ khí nguy hiểm. Mặt khác, phi công lần này qua đã xảy ra chuyện, mau chóng tìm anh ta."
Bạch Nguyệt chờ Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại mới cầm tay anh: “Ông ta quả nhiên muốn giết anh, không ngờ còn dám làm trắng trợn như thế."
Cố Lăng Kiệt cũng nắm chặt tay của Bạch Nguyệt.
Trước đó anh còn nghĩ Bạch Nguyệt quá mức cẩn thận, nhưng nếu không phải nhờ vậy, bây giờ anh đã tan xương nát thịt.
Còn có phi công của anh chết trong máy bay.
"Má nó, không ngờ lại dùng pháo lớn bắn vào nhà. Thịnh Đông Quang này cũng thật không biết xấu hổ. Thủ trưởng, anh cứ nói một câu, bọn em đi vặn đầu ông ta xuống." Trương Tinh Vũ tức giận nói.
"Nếu như tôi cũng dùng hành vi ám sát thì có khác gì ông ta." Cố Lăng Kiệt không đồng ý với thủ đoạn này: “Nếu muốn kéo ông ta xuống thì phải làm một cách đàng hoàng."
Bạch Nguyệt đã biết Cố Lăng Kiệt xem thường các thủ đoạn hèn hạ, làm như vậy khẳng định sẽ chịu thiệt, muốn giữ lại thể diện thì tóm lại sẽ không thể đấu được những kẻ không biết xấu hổ.
"Hơn nữa, bây giờ còn chưa thể xác định được có phải là do Thịnh Đông Quang làm không. Cũng có thể có người muốn đổ oan cho ông ta." Cố Lăng Kiệt lại phân tích.
Bạch Nguyệt công nhận điều này. Cô nhìn về phía Trương Tinh Vũ: “Các anh xác định có thể tới gần Thịnh Đông Quang mà không ai hay biết sao?"
"Chắc hẳn có thể làm được." Trương Tinh Vũ nói xong lại nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
"Có thể tới gần, nhưng muốn an toàn đi ra sẽ không dễ dàng đâu. Bên cạnh Thịnh Đông Quang có rất nhiều người. Một khi ông ta xảy ra chuyện, người của anh sẽ không dễ rút đi." Cố Lăng Kiệt nói.
"Chúng ta không cần lấy đầu của ông ta, nhưng không làm gì thì chắc chắn không được. Mặt khác, còn có thể thăm dò xem có phải là người của ông ta muốn giết anh hay không. Cho nên, chúng ta chỉ cần kín đáo đặt một tờ giấy ở trên tủ đầu giường của ông ta mà không thần không biết, quỷ không hay. Trên tờ giấy viết: "Cứ nhất định muốn chơi trò ám sát sao? Cùng chết thì ngư ông sẽ đắc ý?"
"Cái này thì được, cảnh cáo ông ta không giở trò, lại có tác dụng uy hiếp." Trương Tinh Vũ tán thành.
"Anh sẽ cố gắng thương lượng thêm với bọn họ về chuyện này." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh nhất định sẽ rất bận rộn. Tối hôm nay anh không cần phải về làm gì. Bên cạnh emd dã có người của anh bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Bạch Nguyệt lo lắng sức khỏe của anh sẽ không chịu nổi.
"Anh sẽ tăng cường cảnh vệ ở đây. Em tốt nhất đừng đi ra ngoài. Nếu như muốn gặp ai thì bảo bọn họ tới gặp em, hoặc là bảo anh đi cùng, biết không?" Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Hôm nay Bạch Nguyệt vốn định ra ngoài. Cố Lăng Kiệt nói vậy, cô còn tùy hứng ra ngoài sẽ làm cho anh lo lắng.
"Em sẽ lên kế hoạch cẩn thận." Bạch Nguyệt nói.
Điện thoại di động của Cố Lăng Kiệt đổ chuông.
Anh nhìn thấy trên màn hình hiện ra số điện thoại của Lâm Tiến thì nghe luôn.
Bạch Nguyệt nhìn vẻ mặt anh rất nặng nề, trong lòng có một dự cảm xấu. Thấy anh cúp máy, cô lập tức hỏi: "Anh ta nói thế nào?"
"Sau khi máy bay bị nổ, hắn cũng tự thiêu, phi công chết rồi." Cố Lăng Kiệt nói với vẻ nghiêm trọng.
"Tự thiêu?" Bạch Nguyệt nhíu mày: “Còn vân tay và mặt mũi có thể nhận rõ được không?"
"Mắt thần quay được và đưa vào máy tính nhưng không có tin tức về người này."
"Em nhớ trước đây anh từng nói, tổ chức của Thịnh Đông Quang đều dùng tới tử sĩ, bây giờ những người này không tồn tại trong hộ khẩu đăng ký, đúng không?" Bạch Nguyệt hỏi tới.
"Đúng như vậy, nhưng cho dù biết được thân phận của tử sĩ cũng không thể buộc tội Thịnh Đông Quang."
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Ông ta thật sự phủi sạch bản thân. Trong tay ông ta có nhiều tử sĩ, chúng ta phải lựa chọn hành động mới được. Chúng ta phải thực hiện đề nghị mà em đã nói. Nếu không mỗi ngày ông ta phái một người tới đây, chúng ta đều bị chết và bị thương nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của các binh lính."
"Ừ, anh biết rồi. Hôm nay anh sẽ lên kế hoạch chuẩn bị."
Điện thoại di động của Bạch Nguyệt đổ chuông. Cô nhìn thấy là Tô Khánh Nam gọi tới thì do dự một lát mới nghe máy.
"Tôi giúp em đối phó với Thịnh Đông Quang." Tô Khánh Nam nói thẳng vào vấn đề.