Chương 1378: Thì Ra, Tình Yêu Là Vậy
CHƯƠNG 1378: THÌ RA, TÌNH YÊU LÀ VẬY
Cô đi ra ngoài, xuống lầu.
Barney nhìn thấy cô, cười: "Đi thôi, Bá Vĩ ở ngoài cửa, anh ta nói anh ta đã thông báo với Hắc Muội, bây giờ chúng ta đi qua là được rồi."
"Ừ." Mục Uyển đáp.
Bây giờ cô hiểu lòng hình rồi, nếu luôn phủ bụi, người khác sẽ cảm thấy rất mệt, mệt rồi thì sẽ không yêu nữa.
Cô vốn vì yêu, cuối cùng lại vì sợ mà mất đi tình yêu.
Nếu cô vẫn xuất sắc như vậy mà anh vẫn thích người khác, cũng không sao, cô đã đủ xuất sắc đến mức có thể thích ứng rất nhanh, cũng vì đủ xuất sắc mà không sợ không được yêu.
Bản thân đủ xuất sắc thì người đối diện cũng sẽ ngày càng xuất sắc.
Hiện tại cô biết phải làm thế nào rồi, cả người cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Lúc thức ăn được đưa lên, cô gọi video cho Hạng Thịnh Duật.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ành của Hạng Thịnh Duật.
Thành thực mà nói, Hạng Thịnh Duật ngoài trừ tính cách thiếu ăn đòn thì nói về tướng mạo, xác thực rất đẹp trai, có lẽ là điện thoại cách mặt gần, cô có thể nhìn thấy ngũ quan tinh tế của anh rất rõ ràng, thật sự là chỗ nào cũng rất đẹp.
Hoa gia là hoàng thất, đối tượng kết hôn trong bao nhiêu năm qua đều được lựa chọn rất kỹ càng, hơn nữa người Hoa gia quả thực đều là tuấn nam mỹ nữ, mọi người đều nói thiên hạ đệ nhất mỹ nam, đệ nhất mỹ nữ đều sinh ra ở Hoa gia.
Trên thực tế, Hạng gia cũng không tệ, chỉ là thanh danh của Hạng Tuyết Vi và Hạng Kim Thu đều không tốt.
Mỹ nữ thông thường đều móc nối với thanh danh và tài hoa.
"Ăn gì?" Ánh mắt Hạng Thịnh Duật đặt trên bàn cơm.
Mục Uyển nhìn biểu cảm trẻ con của anh, hướng camera đến bàn cơm.
"Canh gà sao? Còn có cá sóc chua ngọt, đó là cái gì? Hàu sống? Mọi người ăn không tệ a." Trong giọng nói của Hạng Thịnh Duật có chút mùi chua quái dị.
Mục Uyển cười: "Là Lã Bá Vĩ gọi, cho nên em cũng không biết cụ thể có gì, nếu ngon, chúng ta lần tới đến nữa, xem hàu sống này hình như không tệ."
"Anh cũng muốn ăn rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Bây giờ anh còn chưa đi ăn tối sao?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
Hạng Thịnh Duật thấy sự quan tâm sâu sắc trong mắt cô, trong lòng cũng thoải mái, cong môi cười: "Vì đợi điện thoại của em, bây giờ còn chưa ăn, em nói phải bồi thường anh thế nào."
Mục Uyển thật sự là xem cũng không thể trách bộ dạng thiếu đánh đòn của anh, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nói là anh muốn gọi điện, em không bảo anh đợi, sao phải bồi thường anh.
Nhưng nói như vậy, Hạng Thịnh Duật nhất định sẽ lại tức giận.
Lúc anh tức giận sẽ thích làm.
Cô nghĩ một chút, trả lời: "Không phải mai anh quay lại sao? Đến lúc đó em sẽ đặt về, ngày mai anh có thể ăn rồi."
"Vậy tối nay anh lại không thể ăn được, tối nay anh không ngủ được, làm sao đây?" Giọng nói Hạng Thịnh Duật như nhõng nhẽo.
Anh như có sự giao thoa giữa sói nhỏ và sói lớn, cún con và Husky.
"Vậy có cần em bây giờ gọi một phần rồi chuyển hàng không cho anh không, em tra một chút chuyến bay, sau đó anh cho người ra sân bay lấy, nếu anh không sợ trong lúc đó có ai thần không biết quỷ không hay hạ độc." Mục Uyển nói.
"Em không kiên nhẫn sao? Anh muốn bồi thường thì sao?" Hạng Thịnh Duật cụp mắt nói.
Trong lòng Mục Uyển thở dài bất đắc dĩ, cũng nhẹ giọng: "Anh đừng vô lý gây sự."
"Anh muốn một cái hôn thì sao?" Ánh mắt Hạng Thịnh Duật ảm đạm hỏi.
"Bây giờ đám Hắc Muội đều đang ở bên đây." Mục Uyển da mặt mỏng.
"Anh sắp tức giận rồi." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển hết cách.
Anh tức giận, thực ra trong lòng cô cũng không thoải mái.
"Ừ, hôn một cái." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy cô hời hợt, tâm trạng vẫn không tốt: "Cứ như vậy à."
"Hôn thêm cái nữa?" Mục Uyển nói, cẩn thân quan sát biểu cảm Hạng Thịnh Duật.
Bộ dạng Hạng Thịnh Duật không vui, nói càng thêm trầm trọng, nghiêm túc: "Mục Uyển, lúc nào em mới có thể thực sự thích anh, cúp đây, anh ra ngoài ăn cơm, em từ từ ăn đi."
Mục Uyển còn chưa nói chuyện, đã thấy đầu bên Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
Cô cũng rất bất đắc dĩ, nhìn Barney: "Anh xem, anh ấy lại giận rồi."
Barney cười: "Anh ta giận, là vì tiếp xúc trước đây của hai người không tốt, thêm nữa, dáng vẻ biểu hiện của cô không phải dáng vẻ mà anh ta mong đợi và tưởng tượng, anh ta sẽ thất vọng, có chút cảm xúc mà thôi."
"Vậy chẳng lẽ tôi không thể có suy nghĩ của mình sao? Nếu tất cả mọi chuyện đều làm dựa theo điều anh muốn, vậy tôi chỉ là vật phụ thuộc của anh ấy, không phải là bản thân tôi, nếu là tình yêu như vậy, tôi nghĩ, tôi cũng không cần." Mục Uyển nghiêm túc nói.
"Cho nên, anh Hạng cũng mẫn cảm phát hiện vấn đề giữa hai người, anh ta thông minh như vậy, anh ta trước đây chưa từng yêu đương sao?" Barney hỏi.
"Tôi không rõ lắm, anh ấy nói không có, chỉ là tôi cảm thấy hẳn là có, lúc nhỏ anh ấy có bạn gái." Mục Uyển nói.
"Có lẽ lúc nhỏ chỉ là chơi trò gia đình đi, đó không tính là yêu đương thật sự, nhưng, tôi cũng nói không chắc, người yêu đương sẽ không có lý trí gì, cảm xúc của họ rất nhiều." Barney cười nói.
"Anh ấy như vậy, tôi phải làm sao, tôi cảm thấy trong lòng không quá thoải mái, anh ấy luôn như vậy." Mục Uyển thể hiện sự bất đắc dĩ.
Barney nhẹ cười: "Tôi không biết có nên nói không, có lẽ nói xong, anh Hạng biết, sẽ vứt tôi đến xó xỉnh không ai biết."
"Tại sao?" Mục Uyển không hiểu hỏi, dồn hỏi muốn biết nguyên nhân: "Anh biết nên làm thế nào, phải không?"
Barney có chút muốn nói lại thôi.
"Nói tới đây rồi, anh không nói, giống như không quá tốt đi?" Mục Uyển hỏi.
"Đúng vậy." Barney nói: "Nếu thái độ như vậy của anh ta làm cô không thoải mái, vậy cô tuyệt đối đừng đi cầu xin, hoặc là, đi thể hiện sự yếu đuối, hoặc là, làm anh ta có được thứ mình muốn, vì anh ta đạt được rồi, sẽ luôn dùng phương pháp đó để ép cô thể hiện sự yếu đuối. Cách xử lý chính xác nhất chính là khắc chế chính mình, làm việc của mình, không thể vì cái sai của người khác, mà khiến mình thỏa hiệp. Đây là cổ vũ cho uy thế của người khác, ủy khuất chính mình. Lâu dài rồi, sự tủi thân sẽ tích tụ, không phải là chuyện tốt."
"Cho nên ý của anh là tôi không để ý đến anh ấy sao? Điều chỉnh tâm trạng của mình?" Mục Uyển không hiểu hỏi.