Chương 660: Không Làm Không Sai, Làm Nhiều Sai Nhiều
CHƯƠNG 660: KHÔNG LÀM KHÔNG SAI, LÀM NHIỀU SAI NHIỀU
Vẻ mặt Hoa Tiên hơi gượng gạo, sau đó mỉm cười hiền hòa: "Tôi sẽ nói tình hình đại khái cho cô. Ở nước B và nước F, chúng ta có năm điệp viên, trong đó mỗi quốc gia có 2 người đồng thời bị lộ. Bây giờ phương án của chúng ta là cố ý để lộ một số người không phải người nước ta, tung hỏa mù, rồi để Hình Thiên đi nước B giải quyết, Diên Dũng đi nước F giải quyết."
Hoa Tiên đúng là nói rất đại khái, nhưng nếu cô ta không nói đại khái, có lẽ Lưu San vẫn nghe không hiểu.
"Em có thể nói ra suy nghĩ của em không?" Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng nói.
Thẩm Diên Dũng gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, dù cô có nói linh tinh, anh cũng cảm thấy vui vẻ, ít nhất, cô sẵn lòng tham dự vào, không giống như trước đó, dù anh ép cô, cô cũng không hứng thú.
Anh ép cô xong, lại sợ cô chạy mất.
Nhưng sau này cô muốn làm vợ anh, rất nhiều chuyện cô nhất định phải học được.
"Em cảm thấy, nếu như nước B dùng cách này, nước F cũng áp dụng cách này thì hơi gượng ép. Những người kia, tinh ranh như khỉ, vừa nhìn đã biết là thủ đoạn của nước A." Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng cảm thấy Lưu San nói rất lý.
"Vậy cô cảm thấy có cách gì hay hơn không?" Hoa Tiên cố ý hỏi, cô ta cũng không ra cách gì hay, không nghĩ Lưu San ngu xuẩn có thể có cách gì tốt.
"Tôi là nghĩ như vậy, thật ra, việc bị bại lộ như này chắc là có nội gián. Thứ nhất, chuyện này bị lộ không có lợi cho Hình Thiên, dù sao anh ta cũng mới làm Bộ trưởng Bộ ngoại giao, nên chắc không phải do anh ta làm."
"Vậy cô cảm thấy là ai làm?" Hoa Tiên gặng hỏi.
"Tôi nghĩ chắc là Tả Đoàn Niên, gần đây ông ta luôn muốn hãm hại Diên Dũng. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, giác quan thứ sáu của tôi cũng không tốt lắm."
"Vậy cô có cách gì?" Hoa Tiên bị lời nói của Lưu San làm cho bối rối. Cô ta cảm thấy Lưu San càng nói càng mơ hồ, nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra kiên nhẫn, nhã nhặn.
"Ở nước B, cứ áp dụng cách hai người nói, cố ý làm ra danh sách giả để tung hỏa mù, rồi để cho Hình Thiên đi. Sau đó, như Diên Dũng nói, tốt nhất để Bạch Nguyệt đi hỗ trợ. Về nước F, tôi cảm thấy để Tả Đoàn Niên đi khá tốt.
Nếu như chuyện này là do Tả Đoàn Niên làm, cởi chuông phải do người buộc chuông. Ông ta biết phải làm sao để hóa giải nguy cơ, lúc ông ta hóa giải thì chúng ta phải tìm ra bằng chứng ông ta bán cơ mật quốc gia.
Nếu như không phải ông ta làm, vậy thì nếu lần này ông ta đàm phán không thành công, đến lúc đó cứ giá họa cho ông ta. Dù sao ông ta cũng không phải người tốt, coi như nhân danh trừ hại." Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng hiểu ra, cách Lưu San đưa ra rất mới mẻ, hơn nữa vô cùng tốt.
Anh mỉm cười, ngón cái đặt trên trán cô: "Cách này rất hay, cho em một like."
"Vậy có thể thêm một cái đùi gà không?" Lưu San vui vẻ hỏi.
"Có thể cho em thêm hai cái đùi gà." Thẩm Diên Dũng cưng chiều nói.
"Được, cho em hai cái, em chia cho anh một cái." Lưu San cười hì hì.
Thẩm Diên Dũng cười hôn lên trán cô.
Sắc mặt Hoa Tiên gần như trắng bệch, cô ra nắm chặt nắm đấm, móng tay ấn sâu vào trong thịt.
Thẩm Diên Dũng chưa từng cười với cô ta như thế, cũng chưa từng nói chuyện với cô ta như thế. Đối với cô ta, anh luôn khách sáo, xa cách, rõ ràng đứng rất gần, nhưng cảm thấy rất xa xôi.
Nhưng anh có thể chơi đùa với Lưu San như vậy, cô ta quay mặt đi chỗ khác.
Lưu San cố ý lén nhìn Hoa Tiên, nhìn thấy dáng vẻ đè nén giận dữ của cô ta.
Nên vẫn là Bạch Nguyệt thông minh, một câu đã nói rõ mấu chốt, đúng là Hoa Tiên muốn phái người giết cô sao?
Điều chỉnh xong, Hoa Tiên nhìn Lưu San, mỉm cười.
Lưu San cũng vội mỉm cười.
"Nghe hai người nhắc đến đùi gà, tôi cũng muốn ăn đùi gà, có đói không, tôi đi giục phòng bếp một chút." Dứt lời, Hoa Tiên đi về phía cửa.
"Không cần, tôi đi giục cho, hai người cứ tiếp tục thảo luận đi, lát nữa tôi lại đến dự thính." Đúng là Lưu San sợ cô ta hạ độc trong thức ăn.
Cô sợ chết.
"Anh giải quyết công việc trước, nếu em mệt thì đi nghỉ trước đi." Thẩm Diên Dũng đau lòng Lưu San.
Cô đang ngủ ngon, nửa đêm lại bị anh đánh thức, anh cũng không nỡ.
Lưu San khẽ gật đầu: "Anh làm việc trước đi, em đi phòng bếp."
Lưu San rời đi.
"Cách này của cô ấy rất tốt." Hoa Tiên vừa cười vừa nói.
"Khi còn bé cô ấy đã rất thông minh, chỉ là lười động não, nhưng khi gặp chuyện gấp lại đưa ra chủ ý rất tốt. Bên này tôi bàn với Hình Thiên trước một chút, em chú ý làm tốt công việc của bà Tả. Mặt khác, em cũng phải chú ý quan sát vợ của Tô Chung, đừng để họ nhìn ra sơ hở." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Chức Bộ trưởng Bộ Tài chính vẫn còn trống, anh định thế nào?" Hoa Tiên hỏi đến việc vẫn chưa giải quyết.
"Phía Thịnh Đông Quang muốn đề bạt người của ông ta, Tả Đoàn Niên cũng muốn chen một chân vào.
Lúc đầu Phó Bộ trưởng Bộ Tài Chính, Tống Kiến Nhân là anh của Tống Tâm Vân, bây giờ Cố Lăng Kiệt không có ở đây, nếu như đề bạt anh ta, tôi thấy anh ta có thể thay thế vị trí của Cố Lăng Kiệt.
Dù sao, phía dưới Cố Thanh Hùng còn có quan hệ phức tạp, hơn nữa, tướng quân An và Tống Kiến Nhân bất hòa, điều này cũng khá đau đầu.
Tôi muốn đề bạt người của tôi vào vị trí cao, đến khi bầu cử, từng người sẽ có kế hoạch riêng." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Thắng lợi của từng người tương đương với một lần bầu cử tổng thống nhỏ." Hoa Tiên cũng nghiêm trọng.
"Vì vậy, đâu cũng có thể là lý do Tả Đoàn Niên gấp rút muốn đả kích tôi và Hình Thiên. Đây chưa phải việc gấp nhất, trước tiên tôi sẽ mở cuộc họp nhỏ. Bây giờ không còn sớm nữa, em cũng đi nghỉ đi, ngày mai còn có việc cho em." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Vâng, vậy thì tốt, có việc cứ tìm em." Hoa Tiên nghe ra Thẩm Diên Dũng có ý muốn cô ta đi, nếu cô ta còn ở lại sẽ khiến Thẩm Diên Dũng chán ghét.
Cô ta quay về tầng ba thì thấy Nam Cung Nguyệt đang cắt tỉa nhánh hoa, tâm trạng khá vui vẻ.
"Cô biết không? Vừa nãy Lưu San lại có thể đi vào phòng đọc sách của Thẩm Diên Dũng." Hoa Tiên rất không bình tĩnh nói.
"Tôi biết, do tôi nói khích đấy." Nam Cung Nguyệt tự tin nói.
"Tại sao cô làm vậy?" Hoa Tiên khó hiểu nói.
"Chỉ khi cô ta ghen tuông, quan tâm, lúc đi làm chuyện không có khả năng mới có thể phạm sai lầm, mới có thể khiến đan ông chán ghét."
"Nhưng lần này cô ta đưa ra chủ ý rất tốt, tôi cũng hơi bị cô ta dọa, có thể cô ta luôn giả heo ăn thịt hổ, thật ra đầu óc rất linh hoạt." Hoa Tiên lại đánh giá Lưu San.
"Ngẫu nhiên một hai lần cũng bình thường, nếu có lần cô ta nghĩ kế sai, Thẩm Diên Dũng vì cô ta mà chịu tổn thất, tất nhiên sẽ giận lây cô ta, nhớ kỹ, không làm không sai, chỉ có làm nhiều mới có thể sai nhiều, người khác sẽ không để ý đến người không làm, nhưng sẽ để ý đến nguồi làm sai." Nam Cung Nguyệt ý tứ sâu xa.
"Nên chắc là tôi nên tiếp tục nhẫn nại, nhẫn nại chờ đến khi cô ta phạm sai lầm sao?" Hoa Tiên được Nam Cung Nguyệt an ủi.
Nam Cung Nguyệt mỉm cười: "Không phải nhẫn nại đến khi cô ta phạm sai lầm, mà là nhẫn nại đến khi cô ta bị chán ghét, cô có thể làm được, Hoa Tiên."
Hoa Tiên khẽ gật đầu: "Được, tôi nhẫn."
Lưu San đã nghe thấy hết, cô lẳng lặng rời đi, hai người đó, quả nhiên là người xấu.
Nam Cung Nguyệt liếc nhìn theo hướng Lưu San biến mất, khóe miệng cong lên.