Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826: Rốt Cuộc Anh Muốn Làm Gì?​




CHƯƠNG 826: RỐT CUỘC ANH MUỐN LÀM GÌ?
"Em đang nghĩ về quan hệ biện chứng." Bạch Nguyệt nhã nhặn nói.
"Ừ?" Cố Lăng Kiệt nhìn cô dịu dàng, đầy cưng chiều và thương tiếc.
"Âu sầu có thể hưng quốc, an nhàn hưởng lạc có thể mất mạng. Nếu một quốc gia không có loạn trong giặc ngoài thì người lãnh đạo cũng sẽ không hăm hở vươn lên, cả ngày nhàn rồi sẽ không muốn phát triển, thịnh cực thì suy, nên anh hai gặp phải những chuyện này cũng không phải là chuyện xấu, đúng không?" Bạch Nguyệt nói.
Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp.
"Thật ra tình cảm cũng giống vậy, cần kinh nghiệm mới có thể củng cố, sau này mới có thể trở thành nhà tù không thể phá, Lưu San và Thẩm Diên Dũng đã trải quan rất nhiều chuyện, nếu phải xa cách, không có những kinh nghiệm này, sau này cũng sẽ bởi vì thế mà xa nhau, còn nếu họ đã trải qua thì sẽ củng cố tình cảm của họ, sau này cũng sẽ trân trọng, thông cảm cho nhau."
"Chuyện tình cảm, dù cha mẹ cũng không chi phối được, huống hồ là bạn bè. Bạn bè chỉ có thể cho chút ý kiến, nhưng phần lớn là do họ tự mình quyết định, cũng chỉ có thể làm thế." Cố Lăng Kiệt biết Bạch Nguyệt vẫn chưa bỏ xuống được, an ủi nói.
"Lý luận thì em hiểu, về góc độ phụ nữ em cảm thấy Thẩm Diên Dũng hơi đáng thương, chắc anh ấy thật rất thích Lưu San." Bạch Nguyệt cảm thán nói.
"Quan trọng vẫn là lòng của Lưu San."
Họ nhanh chóng về đến quân khu: "Sáng mai muốn ăn gì, em sẽ làm."
"Buổi sáng em còn phải luyện quyền, nên không cần vất cả như vậy. Trong phòng ăn cái gì cũng có, ngày mai anh bảo người ta đưa đồ ăn sáng tới là được. Buổi trưa anh muốn ăn thịt kho tàu, canh cá trích, Thủ Thủ muốn ăn trứng gà chưng, cái khác em xem đó mà làm." Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt đã quen với cách nói chuyện của anh: "Anh ăn cơm tối chưa?"
Cố Lăng Kiệt không nói gì.
Bạch Nguyệt nhìn ra mánh khóe: "Anh còn chưa ăn cơm tối."
"Anh còn một số việc phải làm, làm xong sẽ ăn." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Anh như thế không tốt, cơm phải ăn đúng giờ, không thì dạ dày sẽ đói, sức khỏe là quan trọng nhất, lát nữa sau khi trở về, anh hãy ăn cơm trước, sau đó lại làm việc, trước 12 giờ thì đi ngủ, phải ngủ sáu tiếng."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp, khóe miệng hơi nhếch lên, cảm giác có người liên tục lải nhải thực tốt, họ giống như một đôi vợ chồng già.
Thời gian bình thản trôi qua.
Cố Lăng Kiệt sắp xếp cho cô một chức vụ thật nhàn tản. Ngoài tình huống nguy cấp, nếu không người nước A sẽ không dễ đi khám bác sĩ tâm lý, nên cô thơ thẩn ở nơi đó cả buổi trưa cũng không có ai tới.
Nửa đêm, Cố Lăng Kiệt có điện thoại tới, anh rời giường nghe, Bạch Nguyệt cũng bị đánh thức.
Muộn như vậy còn gọi điện thoại tới, chắc chắn là có chuyện.
Cô cũng đi theo mở cửa, đi ra bên ngoài, lo lắng nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh đã cúp điện thoại, nói với Bạch Nguyệt: "Thẩm Diên Dũng được cứu ra rồi, bây giờ ở trong căn cứ, chính là chỗ trước kia anh khám bệnh, anh ta yêu cầu gặp em."
"Vậy bây giờ em đi luôn?" Bạch Nguyệt hỏi, cô không nhớ nơi mà Cố Lăng Kiệt nói khám bệnh là ở đâu.
"Anh đi cùng em, chờ anh nửa tiếng, anh sắp xếp một chút, em nhớ mặc thêm quần áo, ban đêm lạnh." Cố Lăng Kiệt dặn dò, gọi điện thoại ra ngoài.
Đầu óc Bạch Nguyệt trống rỗng. Cô còn chưa nói với Thẩm Diên Dũng việc Lưu San kết hôn, cô thực sự không biết làm sao mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Nửa giờ sau, Cố Lăng Kiệt sắp xếp xe xong, Trương Tinh Vũ lái xe.
"Từ nơi này đến đó phải mất khoảng 2 tiếng, em ngủ một chút đi." Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt tựa vào vai Cố Lăng Kiệt, nhắm mắt lại, nhưng không thể nào ngủ được, trong đầu hơi loạn, tâm trạng nặng nề, còn có một dự cảm không tốt.
"Lăng Kiệt, anh nói, nếu Thẩm Diên Dũng biết Lưu San đã lập gia đình, có thể hận số phận hay không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Tất cả cứ thuận theo tự nhiên, chúng ta làm tốt việc chúng ta nên làm là được rồi, sau đó, dùng hết sức ủng hộ Hình Thiên. Dù sao, anh ấy vì chúng ta, mới bí quá hoá liều." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Vâng." Bạch Nguyệt đáp.
Cô cũng nên làm gì đó, không thể đẩy hết áp lực cho Cố Lăng Kiệt. Hôm qua, 12 giờ Cố Lăng Kiệt mới ngủ, bây giờ mới 3 giờ, anh mới chỉ ngủ được ba tiếng.
"Lăng Kiệt, em không buồn ngủ, em ngủ sớm nên đến giờ đã ngủ được 6 tiếng, cũng đủ rồi, anh trước tiên ngủ một lát, khi đến em sẽ gọi anh." Bạch Nguyệt đứng dậy nói.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, nhắm mắt lại.
Bạch Nguyệt suy nghĩ miên man, sau hai tiếng, họ tiến vào căn cứ, Cố Lăng Kiệt cũng tỉnh dậy, mở mắt ra.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay Bạch Nguyệt: "Đến đâu thì hay đến đó."
"Vâng."
Tiến vào căn cứ, Cố Lăng Kiệt chờ, Bạch Nguyệt được Trương Tinh Vũ dẫn đi gặp Thẩm Diên Dũng.
Anh chờ rất sốt ruột, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng rất tốt, gương mặt vui vẻ rạng rỡ, vừa gặp đã hỏi: "Lưu San đâu, cô có cách liên lạc với cô ấy phải không."
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, muốn nói lại thôi, nếu nói ra cô thật lo Thẩm Diên Dũng không chịu nổi.
Thẩm Diên Dũng dựa vào nét mặt của cô đã nhận ra điều bất thường: "Làm sao vậy, sao cô lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"
"Thẩm Diên Dũng, có chuyện này tôi phải nói với anh, Lưu San, cô ấy đã kết hôn rồi." Rốt cuộc, Bạch Nguyệt cũng nói ra.
Nụ cười của Thẩm Diên Dũng đông lại, anh nhìn Bạch Nguyệt chằm chằm, ánh mắt dò xét, dần dần trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn mang một phần trăm hi vọng, hỏi lần nữa: "Việc cô nói là sự thật ư?"
"Cô ấy đã kết hôn với Giang Diệp." Bạch Nguyệt nói thêm.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng u ám, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận, sau đó lảo đảo hai bước, đôi mắt tỏ vẻ bàng hoàng, không hiểu, không thể tin được.
Bây giờ, anh và người tao nhã, thong dong khi bị giam giữ cứ như hai người.
Có thể đè sập người không phải hoàn cảnh mà là tâm trạng, rất nhiều người đều có thể đi ngược dòng nước, hoàn cảnh càng tồi tệ lại càng hăng hái, nhưng là nếu tâm trạng sụp đổ giống như bệnh nhân trầm cảm, thứ không nhìn thấy nhiều hơn người khác, chỉ nghĩ ngày mai sẽ không tốt hơn, hơn nữa không để cho ai khuyên can, sống không bằng chết.
"Tôi cảm thấy cô ấy có nỗi khổ tâm." Bạch Nguyệt nói thêm một câu, an ủi.
Thẩm Diên Dũng chậm rãi nhìn Bạch Nguyệt, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ửng đỏ, cũng có vẻ hung ác hơn: "Cô có số điện thoại di động của cô ấy không?"
"Có, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, anh hãy tự mình nói với cô ấy." Bạch Nguyệt vẫn hi vọng Thẩm Diên Dũng và Lưu San có thể bên nhau, cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lưu San.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng." Trong điện thoại di động xuất hiện âm thanh máy móc lạnh lẽo.
Bạch Nguyệt nhìn lại số điện thoại di động, xác định là số trước đó cô đã gọi, rồi gọi lại lần nữa.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng." Đầu điện thoại kia vẫn là âm thanh máy móc lạnh lẽo.
Bạch Nguyệt cũng không bình tĩnh được nữa, rút cuộc Lưu San đang làm gì.
Ngay cả cô cũng không định liên hệ sao? Cô ấy còn chơi trò mất tích, một câu giải thích cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK