Chương 1424: Kế Hoạch Của Hạng Thịnh Duật.
CHƯƠNG 1424: KẾ HOẠCH CỦA HẠNG THỊNH DUẬT.
Lần nào cô cũng thấy những lời nói của anh thật xinh đẹp, thật cảm động.
Chả trách ông Hạng thích anh như vậy.
“Chà, chúng ta nên cùng nhau kinh doanh, để ngày càng có thật nhiều thứ hơn được lưu trữ trong ngân hàng cảm xúc của chúng ta.” Mục Uyển nói, nuốt nước mắt vào trong.
“Ngoan nhé.” Hạng Thịnh Duật nói, ôm Mục Uyển đi ra ngoài.
Khi họ đến Thiên Hương Khấu, đầu bếp đã chuẩn bị bữa tối manh lên.
Các món ăn đều là Mục Uyển chưa thấy bao giờ, chúng có đủ loại màu sắc và mùi vị, theo như kiểm tra trực quan, nhiều thành phần không thể nhìn ra được là gì.
“Cái thứ nhiều màu sắc mà còn có hình tròn như đồ ăn trong Lễ hội đèn lồng là gì thế?” Mục Uyển hỏi.
“Để anh nếm thử hộ em trước.” Hạng Thịnh Duật nói, múc một muỗng, đút vào miệng nhai nhiều lần: “Ngon lắm, nhưng nó là gì thì anh vẫn chưa ăn ra được, anh đã yêu cầu họ chuẩn bị năm trong số những món ăn ngon nhất được mua gần đây trong cửa hàng.”
“Anh có ngốc không chứ, anh có thể hỏi đầu bếp mà, nếu ngon em cũng sẽ học cách làm, lần sau em sẽ làm cho anh ăn.” Mục Uyển nói, thử một ngụm: “Hương vị rất đặc biệt.”
Hạng Thịnh Duật nhìn đầu bếp đứng bên cạnh: “Phu nhân hỏi cái này làm bằng cách nào, anh trả lời đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Đầu bếp kính cẩn nói, nhìn Mục Uyển giải thích: “Món ăn này được gọi là Thiên La Địa Võng trong công thức của chúng tôi, màu trắng bên trong không phải là thành phần, nói một cách đơn giản, trong món ăn này có dùng 23 nguyên liệu nước T, có cá, tôm, gà, hasma, miến, tất cả các loại gelatin, ngoài ra còn có một số loại hoa ăn được, kèm thứ bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đất, hoa nở trên núi, vì vậy thực ra không nên làm ở nhà, nó sẽ rất rắc rối, cũng vì thế nên món ăn này được đặt bởi hầu hết các bàn gần đây của khách.” Đầu bếp nói.
Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Các anh rất chu đáo, rất xứng đáng là đầu bếp hàng đầu ở nước ta.”
“Chúng tôi muốn xây dựng một nhà hàng hàng đầu, mặc dù các món ăn trong nhà hàng của chúng tôi rất đắt tiền, nhưng chúng không thể ăn được ở nơi nào khác nữa đâu, nó đặc biệt ngon, thành phần, hình dạng và mùi vị đều rất độc đáo, do đó mỗi ngày mới cần phải đặt chỗ ăn trong cửa hàng của chúng tôi, nếu không có đặt thì thường không thể vào được, các doanh nghiệp còn thường đặt cho đến hai tháng sau.” Đầu bếp tự hào nói.
Mục Uyển lại mỉm cười.
Chỉ e là, ngay cả khi họ làm thức ăn không ngon, những người khác cũng sẽ đến đây vì họ biết đây là nhà hàng của Hạng Thịnh Duật.
Bởi vì là Hạng Thịnh Duật, cho nên càng phải làm ngon hơn.
“Thực ra em có đề nghị là giá không nên quá đắt, anh cũng không cần tiền, điều anh thiếu là danh tiếng, anh chỉ cần giữ cho không lỗ không tổn hại là được rồi, anh nghĩ sao?” Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhướn mày: “Những gì em nói có vẻ khá hợp lý đấy, nhưng nếu thức ăn của anh quá rẻ, họ sẽ cảm thấy là không đúng cấp, có những người hay ăn những món ăn đắt tiền, luôn có những người không thiếu tiền vậy mà, giá hiện tại là kéo dài đến hai tháng sau, tuy nhiên, những gì em nói rất đúng, anh thiếu danh tiếng, vì vậy ngày mai anh sẽ bắt đầu làm tin tức, anh sẽ bán với giá 33.000 cho mỗi món ăn và tặng cho trại trẻ mồ côi, em thấy điều này sao?”
Mục Uyển chỉa ngón tay cái của mình về phía Hạng Thịnh Duật: “Tốt lắm, nhưng đôi khi nếu hô to khẩu hiệu, những người khác sẽ nghĩ anh đang tuyên truyền, nếu có thể anh cứ cho tiền mỗi ngày đi, dù sao bây giờ mạng mẽo phát triển lắm, mọi người đều có thể nhìn thấy những gì mình làm, những người khác cũng có thể thực sự tận hưởng những lợi ích anh cung cấp, mỗi ngày đều kiên trì, một năm sau sẽ mang đến kết quả ấn tượng lắm, anh nghĩ sao?”
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Nhưng có một điều là trong một ngày không có nhiều tiền, nếu anh không quyên góp quá nhiều, họ sẽ nói đường đường là một Hạng Thịnh Duật, mà lại quyên góp ít như vậy.”
“Vậy thì quyên góp tất cả danh thu hằng ngày đi, chúng ta cũng không phải ra vẻ, từ thiện là có thật mà, phải không?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhướn mày: “Được, nhưng Uyển Uyển, anh là một nhà tư bản, là một nhà tư bản, em sẽ không bao bao giờ tự làm mình thua lỗ, chúng ta muốn giúp đỡ người khác, nhưng tiền đề là chúng ta phải có đủ khả năng để giúp họ mãi mãi, em hiểu không? Mặt khác, những lúc em không có nguồn tài chính, sự giúp đỡ của em sẽ bị gián đoạn, những người khác sẽ coi những điều tốt đẹp trước đây của em như một trò đùa, chính là đạo lý thắng làm vua thua làm giặc.”
Mục Uyển chỉ cảm thấy nếu mình có tiền, cô sẽ làm từ thiện, làm nhiều việc tốt hơn cho đức hạnh của mình.
Sau này cô chắc sẽ trở thành nữ vương, Hạng Thịnh Duật cũng cần một danh tiếng cực kỳ tốt.
Nhưng Hạng Thịnh Duật nói không sai, đối xử tốt mù quáng với người khác, nếu một ngày làm không tốt nữa thì sẽ bị nói rất khó chịu.
Do đó, nếu bản thân quyết định tốt với người khác, thì nên luôn luôn tốt như vậy.
“Anh nghĩ nên làm gì đây? Em có thể chỉ nghĩ theo một chiều, nghĩ mọi thứ không đủ kỹ lưỡng, xin lỗi.” Mục Uyển nói.
“Trước tiên không cần vội về việc làm từ thiện đâu, anh sẽ mở nhà hàng khắp cả nước và sau đó công khai với công chúng, sau khi ra mắt với công chúng, anh sẽ bắt đầu làm từ thiện và làm báo cáo mỗi ngày, tổ chức từ thiện này không phải là quyên góp tất cả số tiền trong ngày, mà là cho một quỹ từ thiện, về điểm này, luật pháp nước ta quy định là cần 10% tổng số tiền được coi là từ thiện hàng năm vào quỹ từ thiện.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lắng nghe cẩn thận: “Sau đó thì sao?”
“Em có biết tại sao rất nhiều người giàu ở nước AM đều rất muốn làm từ thiện không?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển chưa nghiên cứu về điều này: “Tại sao, trước kia em nghe nói ở nước AM, có một người đàn ông giàu có đã quyên góp hơn 331 nghìn 650 tỷ trong tất cả tài sản của mình, điều này nghe mà sốc.”
“Chính sách của đất nước họ không chỉ là trong các từ thiện chỉ lấy 10% toàn bộ số tiền làm từ thiện hằng năm, mà còn bao gồm tiền lương cao của nhân viên, hơn nữa, hội ngân sách thuộc về các cá nhân, có nghĩa là, người thân và con cái của vị đại lão đó có thể nhậm chức trong hội ngân sách, không chỉ có thế, họ cũng có thuê các quan chức mà họ muốn nịnh bợ nói giúp cho họ, quanh minh chính đại đút lót, vì vậy nếu tiền của họ được dùng vào dự án khác, họ sẽ có càng nhiều tiền hơn, nếu nói giàu bất quá ba đời, thì theo chính sách này, nó không tồn tại.”
Mục Uyển tiêu hóa được những gì Hạng Thịnh Duật nói, dường như cô hiểu: “Anh đang chuẩn bị làm điều tương tự như vậy à?”
“Nếu chỉ làm như vậy thì quá đơn giản đối với anh rồi, anh không phải nói rồi sao, anh muốn đưa ra thị trường nhà hàng của mình, bởi vì liên tục làm từ thiện, số lượng từ thiện của anh sẽ tăng lên, thực ra giá cổ phiếu của anh cũng sẽ ngày càng cao hơn, anh có thể bán tháo ở mức cao, sau đó tham gia vào một vài điều nữa để hạ giá cổ phiếu, rồi thực hiện tất cả các khoản mua lại, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, ngay cả khi nhà hàng không có tiền, anh cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn trong chứng khoán.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.