Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Hoạt Động Bí Mật​




CHƯƠNG 1021: HOẠT ĐỘNG BÍ MẬT
Nói thật, mấy diễn viên diễn vở kịch Bình Tân này rất xuất sắc.
Giọng nói du dương thanh thót, nghe rất thoải mái, khi hát giống như âm thanh của tự nhiên đang lượn lờ quanh tai.
Dần dần có rất nhiều người bị hấp dẫn bởi sự trầm tĩnh trong kịch Bình Tân, cảm nhận được thế giới câu chuyện xây dựng cho nhân vật chính.
Mọi người cũng không còn nói chuyện riêng nhiều nữa, cũng bớt đi nhiều sự tính toán riêng.
Hạng Thịnh Duật bất giác nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển đang nhìn lên sân khấu, cũng rất chăm chú lắng nghe, không biết có phải do ánh đèn hay không, đôi mắt cô sáng lấp lánh, rất động lòng người.
Anh có chút hối hận vì để Mục Uyển tới đây xem kịch, anh có năng lực ngăn cản, cũng không biết anh đã cho phép cô đến từ lúc nào.
Đến khi vở kịch Bình Tân kết thúc, nhân vật chính sẽ tặng hoa cho khách quý nhất.
Nhân vật chính bước lên đưa hoa cho Hình Thiên trước.
Hình Thiên mỉm cười nhận lấy, truyền thông đều chụp lại cảnh này.
Hình Thiên đứng dậy, đi thẳng về phía Mục Uyển.
Mục Uyển căng cứng lưng, nín thở, bàn tay để dưới mặt bàn đang siết chặt lại.
Ánh mắt Hình Thiên nhìn cô nóng rực như thế, ai cũng có thể nhìn ra anh đang đi về phía Mục Uyển.
Ống kính của truyền thông cũng hướng về Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, sốt sắng đứng lên.
Anh vừa đứng lên, mấy người ngồi xem cuộc vui cũng đồng loạt đứng dậy.
Trên mặt Phó Hâm Ưu có vẻ khác thường, cũng đứng dậy theo Hạng Thịnh Duật, trên mặt đều là đố kỵ, hâm mộ và căm hận nhìn Mục Uyển.
Hình Thiên nở nụ cười tặng hoa cho cô.
Bản thân anh đã đẹp trai, giờ cười lên, dưới ánh đèn khuôn mặt anh càng đẹp hơn, dưới ống kính anh hoàn hảo đến mức kinh động lòng người.
Mục Uyển đứng đó căng thẳng, không nhận hoa trong tay Hình Thiên.
“Em là người nước này, cũng lớn lên tại đây, trước đây tôi quá bận rộn chưa ngắm nhìn đất nước này, cũng không chào hỏi em, ngày mai em có thể cùng tôi đi ngắm nhìn quê hương của em không?” Hình Thiên dịu dàng hỏi.
Mục Uyển ngạc nhiên, cô không muốn.
Lúc trước anh chỉ nói sẽ tặng hoa cho cô, sau đó sẽ khuấy động dư luận, chứ không nói chuyện cô sẽ đi cùng anh.
Cô lo lắng cho an nguy Hình Thiên, đối với cô mà nói, có thể ở bên anh đã là sự mê hoặc rất lớn rồi.
Đầu cô rất chấn động, nhất thời không nói ra lời.
Hình Thiên khẽ cười, cúi đầu hôn lên má cô.
Mọi người xôn xao, đủ loại âm thanh và đèn flash nhấp nháy.
Trong đầu Mục Uyển trống rỗng, nhưng tâm trạng cô lại sôi trào sùng sục.
Vậy mà Hình Thiên lại chủ động hôn cô ngay trước mặt nhiều người, cô nghĩ cuộc đời cô sẽ không bao giờ quên cảnh tượng này.
“Em im lặng chính là đồng ý rồi.” Hình Thiên đặt hoa vào tay cô rồi nắm tay cô: “Tối nay em ở lại Hoàng Cung đi, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”
Mọi người càng thêm sôi sục, Hình Thiên mời cô ở lại Hoàng Cung, điều này không phải màn tái hợp thế kỷ sao.
Nếu cô có thể trở về bên cạnh anh, có thể sống cùng anh, cô rất muốn làm những điều này.
“Em…”
Mục Uyển vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe thấy một tiếng đoàng, viên đạn bắn trúng Hình Thiên.
“Hình Thiên.” Mục Uyển kinh hô, cô theo bản năng chắn trước mặt Hình Thiên, chỉ sợ sát thủ sẽ nổ súng lần nữa.
Đám người chạy trốn tán loạn.
Thị vệ của Hình Thiên đi tới, đưa Hình Thiên đi ngay.
Mục Uyển lo lắng cho an nguy Hình Thiên, muốn đi theo người Hình Thiên nhưng đột nhiên tay cô bị Hạng Thịnh Duật nắm chặt.
Anh ta vừa hung hăng vừa ngang ngược nói: “Em đi theo tôi.”
Mục Uyển muốn hất tay anh ta ra, mắt thấy Hình Thiên đã đi ngày càng xa rồi.
Nếu Hình Thiên chết, cô cũng không muốn sống nữa.
“Nếu em muốn anh ta chết thì cứ việc đi theo. Trong Hoàng Cung đều là người của tôi, tôi muốn lấy mạng anh ta dễ như trở bàn tay.” Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
Mục Uyển tỉnh táo lại, đỏ mắt chấn vấn anh: “Phát súng lúc nãy là do anh bắn sao?”
Hạng Thịnh Duật mím môi, ánh mắt thâm thúy khóa chặt Mục Uyển, mắt anh quá thâm trầm, lạnh lùng nói: “Không phải, giờ em đi theo tôi.”
Mục Uyển lắc đầu, cô lo lắng nhìn về phương hướng biến mất của Hình Thiên.
Hạng Thịnh Duật nghiến răng ra lệnh cho Sở Nguyên ở bên cạnh: “Cậu mang cô ấy đi.”
“Vâng.” Sở Nguyên không nói hai lời, thô bạo vác Mục Uyển lên, cho dù Mục Uyển giãy giụa thế nào cũng không thả cô xuống, rất nhanh, anh ta đã nhét Mục Uyển vào xe.
Mục Uyển muốn xuống xe, Sở Nguyên đã khóa cửa xe lại.
Mục Uyển ra sức đập cửa.
“Tôi khuyên cô nên giữ chút sức lực, xe này đã được cải tiến rồi, hơn nữa cho dù bây giờ cô có đi ra ngoài cũng không cứu được Hình Thiên, ngược lại nếu cô chọc giận ngài ấy, Hình Thiên chỉ chết nhanh hơn mà thôi.” Sở Nguyên không vui nói.
“Tôi chỉ đi xem anh ấy, thấy anh ấy bình an vô sự tôi sẽ đi ngay, anh thả tôi xuống đi.” Mục Uyển gần như cầu xin anh ta.
“Cô xuống chỉ có thể chọc giận ngài mà thôi.”
Mục Uyển tức giận, lạnh nhạt nói: “Dựa vào điều gì mà tôi đi xem Hình Thiên lại chọc giận anh ta, anh ta không thể vô lý ngang ngược như vậy, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe.”
Cửa xe được mở ra.
Mục Uyển dấy lên hy vọng, muốn bước ra ngoài, chỉ là cô mới thò đầu ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật đã dùng sức đẩy cô vào, nghiến răng, cả người tức giận, giữ ót cô hôn lên môi cô.
Không phải là hôn mà là trừng phạt, anh căn bản đang cắn cô.
Mục Uyển chỉ cảm thấy đau nhức, dùng hết sức lực đẩy anh ra.
Nhưng anh giống như một bức tượng được đúc bằng sắt, căn bản không hề nhúc nhích.
“Á.” Mục Uyển dốc hết sức lực, không đẩy anh được thì đánh, đánh không động thì cào, cuối cùng từ cào biến thành nhéo.
Hạng Thịnh Duật hôn cô hơn ba phút mới buông ra, trong mắt vằn tia máu, mang theo tức giận ngút trời.
Mục Uyển vẫn tức giận, tát vào mặt Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật không né tránh, hứng trọn một cái tát của cô, trên mặt anh xuất hiện dấu tay.
Cơ mặt anh căng ra, trong mắt đằng đằng sát khí, nụ cười càng thêm nguy hiểm, giống như Satan tới từ địa ngục,lạnh lùng nói: “Giờ tôi sẽ đi giết anh ta ngay.”
Mục Uyển sợ hãi nắm cánh tay Hạng Thịnh Duật: “Anh đã đồng ý với tôi là không giết anh ấy mà?”
“Vậy em đã đồng ý với tôi điều gì?” Hạng Thịnh Duật tăng âm lượng lạnh lùng nói.
“Không phải tôi đã từ chối tiếp đón anh ấy rồi sao?”Giọng nói của Mục Uyển càng cao hơn anh.
“Vì vậy người tài giỏi không được trọng dụng, hoạt động bí mật à, em nghĩ mắt tôi bị mù sao, đừng nói với tôi, em không biết chuyện anh ta tặng hoa cho em, muốn em đi tiếp đón, muốn em ở lại Hoàng Cung!”
“Tôi quả thật không biết những chuyện này, không phải tôi vẫn chưa đồng ý sao, anh đừng không nói đạo lý như thế.” Nước mắt Mục Uyển sắp trào ra ngoài.
Giờ tính mạng Hình Thiên đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu Hạng Thịnh Duật muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết sẽ dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, đúng như phán đoán của cô lúc trước, nếu Hình Thiên chết trong Hoàng Cung, Hoa Cẩm Vinh không thể đẩy trách nhiệm lên người khác, Hạng Thịnh Duật sẽ dựa vào thế lực hiện tại để tẩy trắng nhà họ Hạng, anh ta có thể nắm giữ vị trí Tổng thống.
Anh ta thực sự sẽ giết chết Hình Thiên!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK