Chương 1006: Tôi Có Ý Gì, Trong Lòng Em Hiểu Rõ
CHƯƠNG 1006: TÔI CÓ Ý GÌ, TRONG LÒNG EM HIỂU RÕ
“Giờ bọn mi không ăn ta được, ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.”
Bầy sói không nghe hiểu lời cô, cũng không thể nghe hiểu cô nói gì, vẫn cắn khung sắt.
“Thật ngốc, ha ha.” Không phải cô cũng giống bầy sói này sao?
Biết làm chuyện không thể nhưng vẫn khăng khăng muốn làm, bởi vì trong lòng cố chấp.
Kết quả cuối cùng của Mục Uyển là chết đói bị bầy sói ăn thịt.
Haizz, ngẫm lại đúng là bi thương mà.
Chỉ hy vọng tin tức cô chết thảm không bị Hình Thiên biết, nếu không cô sẽ rất mất mặt.
Rất nhanh trời đã tối, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt từ xa xa hắt tới.
Bầy sói vẫn không từ bỏ, vẫn cắn khung sắt không ngừng.
Mục Uyển nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ở trong môi trường dơ bẩn này một thời gian dài, cô đã không còn ngửi thấy mùi gay mũi kia rồi.
Hai tiếng sau, có tiếng bước chân đến gần, sau đó đèn bật sáng, có người thả mấy con gà vào chuồng bên cạnh.
Tiếng gà bay nhảy đã thu hút sự chú ý của bầy sói.
Có người mở phần nối liền hai chiếc lồng sắt ra.
Bầy sói xông vào lồng bên cạnh để săn gà.
Cửa lồng sắt bên cô cũng được mở ra.
Sở Giản bước vào.
Thuộc hạ của anh ta mở cửa lồng sắt của cô ra.
Mục Uyển bước ra bên ngoài, lạnh lùng nhìn Sở Giản.
“Cô đi theo tôi.” Sở Giản lạnh lùng nói.
Mục Uyển cười chế giễu: “Tôi còn sự lựa chọn nào khác không?”
“Cô có thể chết.” Sở Giản giọng nói càng lạnh lùng hơn.
“Trước khi chết tôi muốn tìm một người làm đệm lưng, đi thôi.” Mục Uyển đi lên trước, leo lên xe Sở Giản, nhìn thấy bịt mắt trên ghế ngồi, cô tự đeo vào, rồi dựa vào ghế không nói gì.
Sở Giản nhướng mày: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Mục Uyển mặc kệ anh ta, dứt khoát không nói gì.
“Ngài ấy đã cho cô mọi thứ, cô còn muốn gì nữa? Nhất định phải đối đầu với ngài, khiến ngài tức giận sao?” Sở Giản không vui nói.
“Sở Giản, trước đây tôi có đọc một cuốn sách, tên là Tính nô lệ, khi anh làm nô lệ, nếu anh đấu tranh vì tự do thì anh vẫn là một con người, nhưng nếu trong lòng anh cho rằng mình là nô lệ, vậy thì anh chỉ có thể làm nô lệ.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Cô cảm thấy là nô lệ, nhưng tôi cảm thấy đây chính là lương tâm tối thiểu, tính mạng của anh em chúng tôi là do ngài ấy cứu, đương nhiên chúng tôi phải trung thành.”
“Vì vậy anh hoàn toàn đứng trên lập trường anh ta.” Mục Uyển kéo bịt mắt xuống, ánh mắt sắc bén khóa chặt Sở Giản: “Anh ta ném tôi vào trong bầy sói để Phó Hâm Ưu hả giận, anh cảm thấy tôi nên làm gì?”
“Đó là do cô nói chuyện đầu bếp với Phó Hâm Ưu trước, cô đã gây bất lợi cho ngài. Lần này là vì cô, nếu đổi là người khác, sớm đã bị chém thành ngàn mảnh rồi.” Sở Giản nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi gây bất lợi cho anh ta sao?” Giọng nói của Mục Uyển trở nên sắc bén hơn, cô mỉa mai: “Là anh ta nói với tôi, tôi nói cho Phó Hâm Ưu, điều này không hề gây nguy hiểm gì đến anh ta, bởi vì thứ mà Phó Hâm Ưu muốn không phải tình yêu mà là quyền thế của anh ta, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt được, chính tôi mới là gây bất lợi cho chính mình.”
“Vậy tại sao cô phải gây bất lợi với chính mình?” Sở Giản khó hiểu.
Mục Uyển mỉm cười, ánh mắt trở nên quyết liệt, thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, kiên định nói: “Tôi làm cũng chết, không làm cũng chết, nếu là anh, anh chọn làm hay không làm?”
“Cô quá cố chấp rồi, cô chỉ cần dựa vào ngài, ngài sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, nếu cô chống đối đương nhiên sẽ phải chịu tra tấn, chỉ cần cô thuận theo ngài, cô sẽ được hạnh phúc và vui vẻ.”
Mục Uyển cảm thấy rất buồn cười, người này không hề hiểu rõ Hạng Thịnh Duật: “Anh theo Hạng Thịnh Duật được bao nhiêu năm rồi?”
“Mười năm rồi.”
“Ồ, chỉ mười năm sao, tôi đã quen anh ta từ khi anh ta mới sinh ra.” Sắc mặt Mục Uyển thâm trầm, nói một cách chắc chắn: “Nếu thuận theo anh ta, giờ tôi xương cũng chẳng còn rồi.”
“Nếu cô cứ như vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ không còn bộ xương.” Sở Giản tức giận nói, nhìn cô với ánh mắt oán hận.
Mục Uyển không nói gì, kéo bịt mắt lên, nhắm mắt lại.
Trước đây cô không hiểu rõ, mục đích Hạng Thịnh Duật giữ cô bên cạnh là gì?
Muốn phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, chỉ cần Hạng Thịnh Duật nhấc tay đã có vô số phụ nữ phù hợp với điều kiện đưa tới trước mặt anh ta.
Hôm nay cô nhìn thấy Phó Hâm Ưu, cuối cùng cũng hiểu rõ Hạng Thịnh Duật muốn để cô thành hòn đá kê chân, để Phó Hâm Ưu cam tâm tình nguyện yêu anh ta.
Thật ra cô chỉ là một quân cờ tốt trong tay mà thôi.
Hai tiếng sau, Mục Uyển được đưa đến suối nước nóng của Hạng Thịnh Duật.
Cô đi sau Sở Giản, bước vào phòng Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật ném cho cô một chiếc túi LV bản limit: “Tặng cho em.”
Mục Uyển không nhận lấy, chiếc túi rơi xuống đất.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi không cần.”
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, ánh mắt sắc bén khóa chặt Mục Uyển.
“Cô Mục, cô có biết chiếc túi này khó tìm như thế không, ngài ấy đã mua nó với giá cao hơn gấp 10 lần so với giá thị trường.” Sở Giản xen vào nói.
“Chiếc túi trong tay Phó Hâm Ưu cũng do anh ta tặng, hai chiếc giống nhau y xì, anh cho rằng chiếc túi này có thể ở trong tay tôi bao lâu, chẳng qua nó chỉ là củ khoai lang bỏng tay mà thôi.” Mục Uyển trào phúng nói.
Sở Giản lập tức ngẩn người, không biết nên nói gì.
“Anh đi ra ngoài đi. Tôi có mấy lời muốn nói với anh ta.” Mục Uyển lạnh giọng nói.
Sở Giản liếc mắt nhìn Hạng Thịnh Duật, cúi đầu đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mục Uyển đi tới trước mặt Hạng Thịnh Duật, hất cằm nhìn anh: “Hôm nay anh diễn vở kịch này rất xuất sắc, tôi nhìn mà than thở, nếu tôi là anh, tôi sẽ không cần lồng sắt, trực tiếp ném tôi vào trong bầy sói sẽ tốt hơn, để lại kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.”
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm cô, không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.
“Em đã nói với Hình Thiên không đi tiếp đón anh ta, vậy tôi cũng theo thỏa thuận nói cho em biết bí mật có liên quan đến Mặc Uyên, Mặc Uyên có bệnh tim bẩm sinh, đây cũng là nguyên nhân khiến mẹ Húc Dương đưa Mặc Uyên cho Mặc Chính Phi, không có Mặc Chính Phi, Mặc Uyên sẽ không sống tới 10 tuổi, bởi vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên Mặc Uyên rất trầm tĩnh, không hay vui đùa cùng các bạn nhỏ khác.”
Mục Uyển nhíu mày: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
“5 năm trước, bởi vì Húc Dương đột ngột ra đi, họ đã thay tim anh ta cho Mặc Uyên.” Hạng Thịnh Duật nói.
Tim Mục Uyển hẫng một nhịp, có một cảm xúc khác thường chảy qua cơ thể, mắt cô hơi nhòe đi, nhưng đồng thời cô càng phòng bị và thận trọng hơn, nghi ngờ nói: “Anh nói chuyện này với tôi là có mục đích gì?”
Hạng Thịnh Duật cười, nụ cười rất điên cuồng, tà mị và nguy hiểm: “Ngược lại tôi rất muốn biết, trong lòng em Hình Thiên hay Húc Dương quan trọng hơn, em sẽ tiếp tục bảo vệ Hình Thiên hay bảo vệ trái tim đang đập trong Mặc Uyên đây?”
Mục Uyển càng nhíu chặt lông mày: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Tôi có ý gì, em là người thông minh, trong lòng em hiểu rõ.” Hạng Thịnh Duật nói chắc chắn.