Chương 1365: Gặp Lại Sau Những Ngày Xa Cách, Mãnh Liệt Hơn Cả Lúc Tân Hôn
Mục Uyển nghiêm túc xem những tài liệu này, bốn giờ chiều, Hạng Thịnh Duật điện thoại tới.
Cô thấy thế liền nhanh chóng trả lời cuộc gọi.
"Xuống dưới đi, anh đang ở dưới, có chuyện muốn nói với em." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển kết thúc cuộc gọi, trong đầu không ngừng tò mò, Hạng Thịnh Duật có chuyện gì muốn nói với cô?
Cô cùng với Lã Bá Vĩ đi xuống, đến dưới lầu thì nhìn thấy cửa xe đã mở.
Mục Uyển khẽ nhếch khóe miệng lên, buổi trưa anh đến thậm chí còn không mở cửa cho cô.
Cô bước vào, Sở Nguyên đóng cửa sau xe lại.
"Chuyện gì vậy?" Mục Uyển hỏi.
"Sở Dã Bạch tiêu rồi, Thẩm Diên Dũng rất tàn nhẫn, anh ta đã làm một văn phòng để chứng minh anh ta là gián điệp của nước kb, lúc trước đi đến nước kb, cùng bên đó bí mật gặp mặt, lén tổ chức cuộc họp, những thỏa thuận riêng tư và video đều có."
Mục Uyển gật đầu:" Anh ta vốn là rất có năng lực, tha cho anh ta, anh có lo lắng không?"
"Lo lắng không phải là bởi vì sợ, mà là biết người biết ta, anh ta là một đối thủ tốt, nếu có một ngày phản lại chúng ta thì sao? Có suy nghĩ một chút, nhưng không phải vì sợ mà không làm, ngoại trừ em, anh không có gì phải sợ hãi." Hạng Thịnh Duật nói với giọng điệu rất chắc chắn.
Mục Uyển nghe anh nói như thế, điểm trọng tâm chính là chỉ có cô mới khiến cho anh sợ. Trong nội tâm liền chảy ra một ít mật ngọt.
"Mua đồ xong chưa?" Mục Uyển hỏi.
"Đã gọi người đem qua rồi, trở về có thể liền nấu, nếu em cảm thấy quá mệt thì không cần làm, cũng không quan trọng. Buổi chiều có ngủ một lát không?" Hạng Thịnh Duật hỏi với giọng điệu rất lo lắng.
"Không quá mệt, sau khi ngồi một chút liền không thấy mệt nữa, có thể là cái thời tiết này sẽ khiến con người có chút mơ màng buồn ngủ, đã qua buổi chiều thì không còn cảm thấy lười biếng nữa, ngày mai đi họp Quốc Hội ư?"
"Ngày mai khi tin tức của Sở Dã Bạch được công bố, sự chú ý toàn quốc sẽ tập trung vào anh ta, các vấn đề của Lan Ninh phu nhân có lẽ sẽ được dịu xuống, khi vấn đề của Sở Dã Bạch xuất hiện, anh liền đoán chiều nay phải tổ chức cuộc họp, cuối cùng chuyện này cũng đã xong." Hạng Thịnh Duật nói xong, cầm tay Mục Uyển: "Tối ngày mai anh phải đi công tác, em có muốn cùng đi với anh không?"
"Đi công tác? Ở đâu?" Mục Uyển nghe anh nói đi công tác, trong nội tâm còn có chút không nỡ rời xa.
Có thể là do gần đây có anh luôn bên cạnh, bây giờ anh phải đi, có chút khó chịu và hơi cô đơn.
"Trước khi giúp đỡ Thẩm Diên Dũng tẩy sạch tội thì phải gặp mặt anh ta một lần, có một số việc cần phải xử lí." Hạng Thịnh Duật suy tư nói.
Anh nếu như muốn đi, nhất định là việc tương đối quan trọng.
"Em sẽ không đi, em không quen biết anh ta, đi cũng không thể giúp được gì cho anh, Quốc Hội thông báo em sẽ là bộ trưởng Bộ Ngoại giao, nếu như được công bố, em sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lí, còn muốn cùng Lan Ninh phu nhân trao đổi, em sẽ không đi" Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật hít một hơi thật sâu: "Anh muốn em đi cùng không phải là muốn em giúp anh chuyện gì, chỉ là muốn em ở bên anh, nhưng Quốc Hội sẽ thực sự tuyên bố em trở thành bộ trưởng Bộ Ngoại giao, em đi cùng anh cũng không thuận tiện, vậy em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh trở về, nhiều nhất hai ngày là anh sẽ về."
"Được!" Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy Mục Uyển trả lời rất sảng khoái, trong nội tâm liền có chút không thoải mái: "Em vì sao lại không hề có một chút buồn, không hề muốn giữ anh ở lại?"
"Anh là đi làm việc lớn, cũng không phải là hẹn với người phụ nữ khác, tại sao em phải buồn, tại sao phải giữ anh lại, em biết rõ mọi chuyện mà!" Mục Uyển giải thích.
"Cho nên nếu như anh hẹn với người phụ nữ khác thì em sẽ buồn sao?"
"Anh muốn hẹn với người phụ nữ khác sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Làm sao có thể..." Hạng Thịnh Duật không suy nghĩ nói, thế nhưng cảm giác mình nói như vậy, giống như có chút...ừm....Chính là cảm thấy Mục Uyển sẽ không thích anh như thế liền thay đổi lời nói: "Còn phải xem em có thích anh hay không, em thích anh thì anh làm sao có thể hẹn với người phụ nữ khác? Nếu em không thích anh, thì anh phải làm sao? Tìm một người phụ nữ khác, đúng không?" Anh vừa nó vừa nhìn vào khuôn mặt của Mục Uyển, đánh giá sắc mặt của cô.
Nhưng Mục Uyển vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhạt mà nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật không nhìn ra Mục Uyển đang suy nghĩ cái gì, tòm mò hỏi: "Biểu hiện của em là có ý gì?"
"Sắp kết hôn rồi, anh nói những lời này thú vị không?" Mục Uyển hỏi.
"Muốn em nói một câu thích anh khó khăn như thế sao?" Sắc mặt Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ không vui.
Điều đó không quá khó chịu, nhưng rất buồn!
"Em thích hay không thích, anh thông minh như thế, anh có thể nhìn ra, không cần em phải nói."
Hạng Thịnh Duật nắm chặt tay cô: "Anh muốn em nói, anh muốn nghe em nói, em nói anh sẽ tin."
"Nếu như em không thích anh, thì ngay cả khi em cùng anh kết hôn, em cũng sẽ không lãng phú thời gian quan tâm anh, càng không nấu cơm cho anh ăn, bởi vì có thể để người giúp việc nấu cơm mà, nếu như em không thích anh, cần gì phải tự mình làm điều đó."
Hạng Thịnh Duật khẽ nhếch khóe môi: "Nói như thế là em thích anh, đúng không?"
"Hạng Thịnh Duật, loại chuyện tình cảm này, không phải là vĩnh viễn không thay đổi, theo thời gian, hoàn cảnh, một vài người xuất hiện, thay đổi khó tính toán trước được, thậm chí là hoàn toàn thay đổi, trước kia em không thích anh, hiện tại thích anh, nhưng em không bảo đảm tương lai, cho nên, bây giừo anh hỏi em có thích anh hay không, em cảm thấy không quan trọng, quan trọng là.. làm sao để duy trì mối quan hệ này, vĩnh viễn không rời xa." Mục Uyển rất chân thành nói.
"Yên tâm!" Hạng Thịnh Duật kéo tay Mục Uyển, hôn lên môi cô một cái: "Chỉ cần em chắc chắn, anh sẽ cố gắng hết sức. Anh đã chuẩn bị cho em một món quà."
Hạng Thịnh Duật nói xong, đưa cho Mục uyển một cái hộp: "Em xem có thích hay không?"
Mục Uyển thật không ngờ tới Hạng Thịnh Duật sẽ chuẩn bị quà cho cô, triệt để kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là ngày lễ gì sao?"
"Chẳng lẽ ngày lễ mới có thể tặng quà cho em sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều là ngày lễ." Hạng Thịnh Duật tươi cười nói, ánh mắt liếc về cái hộp: "Em xem có thích hay không?"
Mục Uyển nhìn cái hộp trong tay Hạng Thịnh Duật. Cô thật không ngờ, Hạng Thịnh Duật là người lãng mạn như thế, cũng không có nghĩ đến, lời nói anh thì cay độc nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp.
Cô nhận lấy cái hộp, mở ra, là một đôi vòng tay bạc.
Cô rất ngạc nhiên, đưa ánh mắt tò mò về phía Hạng Thịnh Duật: "Đây là cái gì?"
"Không phải em hỏi anh mua nhiều bạc như thế làm gì sao? Đôi vòng tay này là do anh làm ra, phía trên có tên của anh, tặng cho em, nghĩa là anh sẽ vĩnh viễn ở trên tay em, thích không?" Hạng Thịnh Duật nhìm chằm chằm vào cô.
"Anh đã làm lúc nào?" Mục Uyển hỏi.
"Lúc chiều, khi anh đang mở một cuộc họp, đều bị người khác cười nhạo, cho nên em không thể không thích nó." Hạng Thịnh Duật hung hăng nói, trực tiếp cầm tay Mục Uyển đeo vòng tay vào.