Chương 465: Anh Không Cần Thiết Khen Cô Ấy Như Thế, Quá Tổn Thương Tôi
CHƯƠNG 465: ANH KHÔNG CẦN THIẾT KHEN CÔ ẤY NHƯ THẾ, QUÁ TỔN THƯƠNG TÔI
Hơn nữa ngoại hình của cô ấy hơi giống với Bạch Nguyệt trước đây, cô luôn mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Alan nhìn ra suy nghĩ của Bạch Nguyệt: “Không có cách nào khác, cho dù lần này không dẫn cô ấy theo, tự cô ấy cũng sẽ lén chạy đến, nếu đã như thế, vẫn nên đặt ở bên người thì tương đối an toàn hơn.”
“Alan, anh chưa từng nghĩ qua anh và Linh sẽ có gì đó à?” Bạch Nguyệt vừa hỏi vừa rửa cánh gà.
“Tính cách của Linh còn quá trẻ con, tôi không thích những cô gái quá ngây thơ, tôi thích người thành thục hơn một chút, cho nên tôi và cô ấy không có khả năng, tôi chỉ coi cô ấy như em gái.” Alan giải thích.
“Tính cách của cô ấy quả đúng là có hơi trẻ con, rất thích mấy anh chàng đẹp trai.” Bạch Nguyệt cười nói.
Alan cũng cười: “Lát nữa cô ấy nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, có lẽ sẽ thất vọng, bởi vì người đàn ông này là của em rồi.”
Bạch Nguyệt nhún vai: “Không nên để cho những người khác biết quan hệ của tôi và ông ngoại thì tốt hơn.”
“Em có thể nói cho tôi biết lý do cụ thể không?” Alan giúp cô rửa rau.
“Tôi lo lắng một số người biết tôi là Bạch Nguyệt sẽ dẫn đến những sự cố không cần thiết, có vết xe đổ trước đó, cho nên tôi hơi sợ hãi.” Bạch Nguyệt nói lấp lửng.
“Ý em là Tô Khánh Nam?” Alan đoán được, dù sao lúc ở trên đảo đã gặp qua.
Bạch Nguyệt không có giấu diếm, gật đầu: “Anh ta là chồng trước của tôi, tôi và anh ta có rất nhiều ân oán, bây giờ hai chúng tôi không cùng quan điểm, cả hai đã đi đến mặt đối lập, anh hiểu không? Trước kia anh ta vì muốn chiếm hữu đã tiêm virut vào trong người tôi, cách ba tháng tôi phải tiêm vào một lần, nếu không tôi sẽ chảy máu, chết trong thống khổ.”
“Anh ta?” Alan nhíu mày, đau lòng nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Thẩm Diên Dũng đã cứu tôi, tôi thay đổi gương mặt, thay hình đổi dạng, một lần nữa trở về, anh có muốn xem ảnh chụp trước kia của tôi không?”
“Ừ, được.”
Bạch Nguyệt lau tay, đăng nhập vào zalo cũ, bởi vì cô không thích chụp ảnh cho nên trong đó chỉ có mấy bức ảnh, cô đưa cho Alan xem một bức ảnh, đó là lúc cô làm bác sĩ bị Lưu San cưỡng chế kéo qua chụp ảnh, hai người chụp chung với nhau.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Lưu San, ánh mắt cô trầm xuống.
Khi đó Lưu San là một người có tính cách sáng sủa, trời sinh tính tình lãng mạn, là người hoạt bát, cởi mở, bây giờ…
“Linh rất giống em lúc trước, giống đến sáu mươi phần trăm.” Alan nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt hiện tại, sau đó lại liếc nhìn ảnh chụp.
“Linh và tôi có dáng dấp giống nhau, Tô Khánh Nam nhất định sẽ đoán được Linh có quan hệ gì với tôi, anh ta vốn dĩ đã nghi ngờ tôi là Bạch Nguyệt.
Nếu như anh ta biết ông cụ Đường là ông ngoại của tôi, Tô Khánh Nam nhất định có thể đoán ra được tôi là Bạch Nguyệt. Cho nên tôi không thể để cho người ta biết quan hệ giữa tôi và ông cụ Đường, như thế cho dù Tô Khánh Nam có biết Bạch Nguyệt là cháu gái của ông cụ Đường, anh ta cũng không đoán được tôi là ai.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Tôi hiểu, trách không được em lại đề phòng Tô Khánh Nam như vậy, tôi đã rửa sạch rau, em còn cần tôi giúp gì không?” Alan dời đi đề tài.
“Không cần, tự tôi làm là được.” Bạch Nguyệt nói, trước tiên cô cho bồ câu vào trong nồi hầm, canh bồ câu phải được hầm từ từ mới có chất dinh dưỡng.
Thịt ba chỉ cắt thành từng miếng để nấu thịt kho tàu, lúc nấu thịt kho tàu, cô sẽ đổ toàn bộ lon coca vào trong đó để món ăn lên màu đẹp hơn.
Trong lúc nấu thịt kho tàu, cô cắt thịt bò làm hai phần, một phần được thái chỉ và tẩm ướp qua gia vị, đặt ở bên cạnh.
Một phần được thái thành những lát rất mỏng, cũng được ướp qua gia vị, đặt ở một bên.
Sau đó cô trần súp lơ qua nước sôi, chờ đến khi màu của súp lơ chuyển sang màu xanh đậm liền múc ra, cho vào nước canh, khuấy đều.
Tiếp theo cô làm món cánh gà, sau khi tẩm ướt gia vị liền cho cánh gà vào trong chảo để chiên.
Trong lúc đó cô cắt ớt xanh thành từng miếng, lấy thịt bò đã thái từ trước ra xào chung với ớt, hoàn thành xong món ớt xanh xào thịt bò.
Món ăn cuối cùng là món ăn cung đình, cô lấy phần thịt bò đã được thái từ trước ra để xào, xào đến khi gần chín thì đổ ra đĩa, đặt ở bên cạnh. Tiếp theo cô xào nhuyễn cà chua, cho thêm nước vào, cắt khoai tây thành từng miếng bỏ vào trong đó hầm trước, hầm đến khi chín thì cho thịt bò đã xào qua và cọng khoai tây vào ninh thêm một lúc liền có thể tắt bếp, không nên hầm quá lâu, nếu không thịt bò sẽ bị dai.
Cô vừa bưng toàn bộ món ăn đã nấu lên bàn thì điện thoại của Cố Lăng Kiệt gọi đến.
Bạch Nguyệt nghe điện thoại.
“Anh họp xong rồi à?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi anh.
“Ừ, em đang ở đâu thế?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Cô đoán Cố Lăng Kiệt đã biết, cấp dưới của anh nhất định sẽ báo cáo cho anh: “Em đang ở chỗ của Alan, cách nhà chúng ta không xa, anh có đến đây không?”
“Nếu như anh không đến, khoảng mấy giờ em về nhà?”
“Sau khi ăn tối xong, có lẽ là khoảng hơn tám giờ.”
“Vậy anh đến đón em, lát nữa gặp lại.”
Bên Cố Lăng Kiệt cúp điện thoại, từ giọng nói của anh, cô nghe ra được anh hơi không vui, không biết là vì cô hay là vì việc trong quân khu.
“Tôi đã gọi điện thoại cho ông cụ Đường, hơn mười phút nữa, ông cụ sẽ đến nơi.” Alan mỉm cười nói.
“Xem ra tôi nấu hơi nhanh rồi, đồ ăn nguội sẽ ăn không ngon, lát nữa tôi hâm nóng lại đồ ăn.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Cố Lăng Kiệt đâu, anh ta không đến à?” Alan liếc nhìn di động của Bạch Nguyệt.
“Có lẽ anh ấy còn ở quân khu, chỗ đó cách nơi này hơi xa, đoán chừng anh ấy không kịp đến ăn cơm tối.”
“Quân khu? Anh ta không phải là thương nhân sao?” Alan ngạc nhiên.
“Anh ấy là quân nhân.” Bạch Nguyệt tự hào nói.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, lúc ở trên đảo anh ta rất biết đánh nhau, kỹ thuật bắn súng cũng rất tốt. Lúc đó tôi còn cho rằng anh ta học thuật phòng thân thì ra anh ta là quân nhân, rất tốt, ha ha.” Alan vừa cười vừa nói: “Tôi giúp em bưng thức ăn về bếp.”
“Được, cảm ơn anh.”
Alan giúp đỡ bưng đồ ăn về bếp, Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa, có lẽ bọn họ trở về, cô bắt đầu hâm nóng thức ăn.
“Alan, tôi nói cho anh nghe, hai anh chàng đẹp trai mà lần trước tôi gặp là đẹp trai nhất, hôm nay tôi đi dạo cả một ngày cũng không gặp được ai đẹp trai hơn bọn họ.” Linh vừa đến liền phàn nàn.
“Hôm nay cô có phúc được gặp rồi, một trong hai người đó sẽ đến đây.” Alan nói, sau đó mỉm cười gật đầu với ông cụ Đường: “Ông Đường đến rồi ạ.”
“Con bé đâu?” Ông cụ Đưởng hỏi Bạch Nguyệt.
“Cô ấy ở trong nhà bếp.”
Bạch Nguyệt từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy ông cụ Đường, mỉm cười gật đầu: “Chào ông Đường.”
Ông cụ Đường thấy Bạch Nguyệt không gọi mình là ông ngoại, ông cụ có chút thất vọng: “Ừ.”
“Ông chờ thêm khoảng năm phút nữa, cháu sẽ hâm nóng xong đồ ăn.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói, cô quay người đi vào nhà bếp.
Linh giơ ngón tay cái với Alan: “Bạn gái của anh thật giỏi, cô ấy còn biết nấu cơm nữa, nếu như là tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
Alan bỏ ngón tay cái của Linh xuống: “Cô cảm thấy cô ấy xinh đẹp hay cô xinh đẹp?”
“Cô ấy, chẳng qua tôi cũng không thua kém.”Linh rất thẳng thắn.
“Vóc dáng cô ấy đẹp hay là vóc dáng của cô đẹp?” Alan tiếp tục hỏi.
“Vậy phải xem là mắt nhìn của ai, thế nhưng dựa theo quan điểm thẩm mĩ bình thường mà nói, dáng người cô ấy rất đẹp.” Linh cười nói, sau đó lại giơ ngón tay cái với anh ta: “Anh không cần luôn kích thích tôi như thế, mắt nhìn người của anh rất tốt, được chưa?”
“Một lúc nữa, anh chàng đẹp trai mà cô coi trọng sẽ đến, người đó là chồng của cô ấy.” Alan nói ra vấn đề chính.
Linh: “…”