Chương 161: Cô Không Bệnh Thì Tôi Sẽ Không Bệnh.
CHƯƠNG 161: CÔ KHÔNG BỆNH THÌ TÔI SẼ KHÔNG BỆNH.
Bạch Nguyệt cảm thấy Cố Lăng Kiệt đã thay đổi rất nhiều, trước đây anh dường như không hề… thẳng thắn đến mức này.
Hai người đều là người đã trưởng thành, năng lực suy diễn rất cao, còn dễ nghĩ lệch sang phương diện khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Giữa hai người dường như đang thoang thoảng hương vị của tình yêu.
Bạch Nguyệt xấu hổ, thế là giả vờ như không hiểu: “Chẳng phải bảo đi ăn cơm sao? Đi thôi nào.”
Cô nhanh chóng chỉnh lại đồ rồi rời khỏi phòng trước, không hề để ý tới nụ cười mỉm trên môi của Cố Lăng Kiệt.
Tâm trạng của anh lúc này hình như rất tốt.
Bạch Nguyệt vừa ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại của Cố Lăng Kiệt reo lên.
Anh nhấn nghe điện thoại, sắc mặt bỗng thay đổi: “Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ tới liền.”
“Sao thế?” Bạch Nguyệt nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Quân khu có việc, giờ tôi phải quay về đó liền.” Cố Lăng Kiệt vừa nói vừa lấy áo khoác đang móc trên giá treo đồ.
Bạch Nguyệt nhìn bàn đồ ăn đầy ắp rồi nói: “Không ăn cơm tối luôn à?”
“Không kịp, cô có số điện thoại tôi rồi đấy, có việc gì cứ gọi cho tôi.” Cố Lăng Kiệt dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
Trung tá Tống mở cửa, Cố Lăng Kiệt sải bước đi lên trước.
Bạch Nguyệt tiễn họ tới cửa.
Một số quân nhân cung kính đứng bên cửa xe, Cố Lăng Kiệt cúi người vào xe.
Bạch Nguyệt chỉ kịp nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Lăng Kiệt, chiếc xe đã chạy mất hút.
Cô nghĩ chắc trong quân khu của Cố Lăng Kiệt đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cố Lăng Kiệt chưa bao giờ nói với cô chuyện của anh.
Trước đây cô không có tư cách hỏi anh, giờ lại càng không.
Nhưng Cố Lăng Kiệt là người quân nhân chính trực, vì chuyện trong quân khu mà ngay cả bữa tối cũng bỏ không ăn.
Bạch Nguyệt quay người vào nhà, Cố Lăng Kiệt vừa đi, chỉ còn mỗi mình cô trong căn biệt thự trống trải tĩnh lặng này.
Cô rất sợ hãi cảm giác cô đơn này, trước khi cảm xúc cô trở nên hỗn loạn, cô vội uống thuốc rồi lên giường ngủ.
Khi trời sáng, Bạch Nguyệt mở mắt ra, cô vẫn còn sống.
Cô dậy khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, thay một bộ quần áo đẹp đẽ, sau đó rời khỏi nhà, bắt xe tới bệnh viện.
Trên xe taxi, cô thầm nghĩ nên mua một chiếc xe, đi đâu cũng tiện hơn.
Khi đến bệnh viện, cô đăng ký phòng khám phụ khoa, sau khi lấy số bèn kiên nhẫn ngồi chờ.
Một người phụ nữ mặt mày xám ngoét bước ra khỏi phòng khám phụ khoa.
Tuy hơn ba năm không gặp nhau, nhưng Bạch Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra cô gái này chính là Tô Tiểu Linh.
Nếu cô nhớ không sai thì Tô Tiểu Linh giờ phải làm việc trong quân khu mới đúng, cô ta cũng là bác sĩ, tại sao lại tới đây, hay là cô ta bị bệnh?
Bạch Nguyệt bước vào phòng khám phụ khoa.
Bác sĩ phụ khoa này cô có quen biết, đây là đồng nghiệp ngày trước của cô: “Chị Anh.”
Chị Anh gặp được Bạch Nguyệt thì rất vui mừng, dù sao quan hệ của họ trước đây rất tốt: “Bạch Nguyệt, sao em lại về đây?”
Bạch Nguyệt cắn môi nói: “Em tới đặt vòng, tiện thể ghé ngang xem ai đang trực ban, haha!”
“Ồ ồ, để chị viết đơn cho em trước, mất công em chờ lâu, chị nghe nói sau này em làm kiểm sát viên, sao em liều thế hả, bỏ cái ghế phó chủ nhiệm đó không làm mà chạy đi làm kiểm sát viên, hoàn toàn không phải chuyên ngành của mình, trong bệnh viện này, chị chỉ phục một mình em thôi đó.” Chị Anh cười nói, sau đó viết đơn đưa cho Bạch Nguyệt.
“Sau này em cũng không làm kiểm sát viên nữa, em chỉ làm nghề này nửa năm rồi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, giờ em đang là bác sĩ tâm lý ở viện nghiên cứu, có thể sau này sẽ mở một phòng khám nhỏ.” Bạch Nguyệt nói đơn giản kế hoạch, sau đó cầm lấy tờ đơn chị Anh đưa.
“Chị phục em lắm lắm lắm luôn đó, giờ em lại làm bác sĩ tâm lý rồi à. Nghề này đang hot nhất bây giờ đó, vừa kiếm được nhiều tiền, lại vừa thoải mái nhàn nhã. Giờ tụi chị mỗi ngày đều làm việc quần quật trong bệnh viện, tăng ca như cơm bữa, còn thường xuyên bị kiện cáo, áp lực vô cùng lớn. Cách đây không lâu, bên khu hai còn có bác sĩ bị chém, hơn nữa còn là người quen của chị. Chị buồn bực lắm, chắc thời kỳ mãn kinh tới sớm quá.” Chị Anh than thở với Bạch Nguyệt.
“Chị Anh xinh đẹp, lại tốt bụng như thế, chị mà tới thời mãn kinh thì tụi em làm sao mà sống nữa.” Bạch Nguyệt cười trêu ghẹo.
“Được rồi, đừng an ủi bà cô này nữa, giờ chị còn bận việc, khi nào rảnh mọi người cùng tụ tập trò chuyện nha.”
“Vâng, để em mời, à đúng rồi, chị Anh, cô gái vừa rồi làm sao thế? Em thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm.” Bạch Nguyệt hỏi dò.
“Sinh hoạt cá nhân bừa bãi quá, không những bị bệnh phụ khoa thường gặp mà còn mắc phải bệnh giang mai, bệnh đã phát triển tới thời kỳ thứ hai luôn rồi, rất nghiêm trọng đấy.” Chị Anh đáp.
Bạch Nguyệt cau màu, sắc mặt hơi trắng bệch.
Tô Tiểu Linh là vị hôn thê của Cố Lăng Kiệt, chắc chắn từng quan hệ với Cố Lăng Kiệt.
Lòng cô bỗng dâng lên dự cảm không lành: “Chị Anh à, chị viết thêm đơn cho em, em cũng muốn kiểm tra thử.”
“Em bị sao?” Chị Anh trố mắt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Kiểm tra cho chắc ăn chị à.”
Một tiếng rưỡi sau.
Bạch Nguyệt đã đặt vòng xong xuôi, trên tay cô là kết quả kiểm tra.
Cô rất bình thường, cơ thể cũng khỏe mạnh,
Sau này phải dùng bao với Cố Lăng Kiệt mới được, miễn nguy cơ bị bệnh truyền nhiễm.
Cố Lăng Kiệt giờ đã bị bệnh rồi sao?
Hay là Cố Lăng Kiệt truyền nhiễm cho Tô Tiểu Linh?
Không đúng, Cố Lăng Kiệt luôn giữ mình trong sạch, nếu anh chỉ có một người phụ nữ là Tô Tiểu Linh thì sẽ không bị nhiễm bệnh này.
Chẳng lẽ Cố Lăng Kiệt còn có cô gái khác bên ngoài?
Hay là Tô Tiểu Linh có người đàn ông khác?
Bạch Nguyệt bắt xe về viện nghiên cứu trong tâm trạng hoảng hốt.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Cố Lăng Kiệt thích trải nghiệm chân thực, không thích đeo bao, dù cô không chịu cũng bó tay không phản kháng nổi.
Vấn đề an toàn đáng lo đây.
Cô gửi tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt nhắc nhở chuyện này: “Sau này phải nhớ đeo bao dù trong tình huống nào đi nữa, nếu không sẽ dễ nhiễm bệnh đấy.”
Cố Lăng Kiệt trả lời ngay lập tức: “Cô có bệnh à?”
Đọc xong, Bạch Nguyệt tức muốn hộc máu, “Anh mới có bệnh, tôi đề nghị anh đi kiểm tra ngay lập tức.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Cố Lăng Kiệt đã gọi điện lại cho cô.
“Ý cô là sao?” Giọng nói anh lạnh lẽo vô cùng, tính cách khó chịu của anh thể hiện rất rõ ràng vào lúc này, dường như chỉ cần cô nói sai một chút sẽ bị chém làm tám mảnh.
“Ơ, tôi vừa rời khỏi bệnh viện, kết quả kiểm tra đều không vấn đề.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm, rất tốt.” Cố Lăng Kiệt đột ngột buông lời khen ngợi.
Bạch Nguyệt hơi giật giật khóe môi, anh làm như cô đang khoe khoang để được khen ấy.
“Tôi thấy rất nhiều phụ nữ đều nhiễm bệnh này, con người thời nay quá nông nổi, cám dỗ cũng quá nhiều, thủ trưởng đứng ở vị trí quyền cao chức trọng tốt nhất nên cẩn thận mọi nơi mọi lúc sẽ tốt hơn.” Bạch Nguyệt nói khéo.
Cố Lăng Kiệt nhận ra trong lời nói của cô có ý tốt, tâm trạng lập tức trở nên tốt lên, đôi mắt hiện lên vẻ ấm áp: “Cô không bệnh thì tôi sẽ không bệnh, thế nhé.”
Cố Lăng Kiệt dập máy vô cũng nhanh gọn.
Cô không bệnh thì tôi sẽ không bệnh, câu này có ý gây sự chửi mắng cô, hay là…
Trái tim Bạch Nguyệt đập thình thịch.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Ý của Cố Lăng Kiệt là anh chỉ có một người phụ nữ là cô sao?
Bạch Nguyệt thở dài một hơi, nhìn bên ngoài cửa sổ, trái tim cô vẫn đập nhanh không kiểm soát nổi.