Chương 1235: Sao Bỗng Dưng Em Lại Tốt Với Anh Thế?
CHƯƠNG 1235: SAO BỖNG DƯNG EM LẠI TỐT VỚI ANH THẾ?
“Sao anh lại muốn tặng quà cho em?” Mục Uyển khó hiểu hỏi.
Hình như anh thường xuyên tặng quà cho cô, nào là xe, nhà, dây chuyền, nhẫn, mặc kệ cô có muốn hay không, anh vẫn cứ tặng.
“Không phải phụ nữ các em đều thích những món quà này sao?” Hạng Thịnh Duật không hiểu hỏi: “Trước đây anh tặng cho em là muốn theo đuổi em, giờ thì muốn giữ chặt em, để tránh em hở chút là bỏ chạy.”
“Em không cần những thứ này.” Mục Uyển nói rồi đứng dậy khỏi người Hạng Thịnh Duật.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô đi mở cửa.
Trong lòng anh hốt hoảng, nắm tay cô: “Sao em lại không cần những thứ này?”
Mục Uyển chẳng muốn nói những lý lẽ kia, hơi kiêu ngạo: “Sau này kết hôn, không phải toàn bộ đồ của anh đều là của em sao? Em muốn mua thì mua.”
Hạng Thịnh Duật cười rạng rỡ: “Hình như là vậy.”
Mục Uyển mở cửa.
Thuộc hạ của anh mang bữa sáng tới, Lã Bá Vĩ cũng đi theo.
Sắc mặt anh ta khó coi, muốn nói lại thôi.
“Anh muốn nói gì thế?”
Lã Bá Vĩ nhìn Mục Uyển: “Hôm qua Hoàng hậu té bị thương, ảnh hưởng đến não, giờ đang ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại.”
Hạng Thịnh Duật cũng nhìn Mục Uyển: “Em nói xem, là Hoa Cẩm Vinh biết được những chuyện Hoàng hậu đã làm hay bà ta thật sự không cẩn thận?”
Mục Uyển biết mấy video kia sẽ gây tổn thương rất lớn đến phụ nữ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không lấy nó ra.
“Em cảm thấy Hoàng hậu sẽ không nói ra, có lẽ bà ta muốn giúp đỡ em, Hoa Cẩm Vinh cảm thấy bàn giao cho Lan Ninh phu nhân sẽ không tốt nên giận chó đánh mèo, trong lúc hai người xảy ra tranh cãi thì bất cẩn té bị thương.” Mục Uyển suy đoán.
“Mặc dù chuyện này quan trọng, nhưng không khẩn cấp, không phải vội, em ăn sáng trước đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển buồn bực ngồi ăn sáng.
Anh nhìn cô: “Em khó chịu à, cảm thấy áy náy với bà ta ư?”
Cô không ngờ anh vừa nhìn đã hiểu cô đang nghĩ gì.
“Hoàng hậu và em không thù không oán.” Mục Uyển trầm giọng nói.
“Em ngốc thật, sao bà ta không thù không oán với em chứ, Lan Ninh phu nhân muốn hại em, nếu bà ta không giúp thì chính là đồng lõa, giờ bà ta giúp đỡ dưới sự uy hiếp của em, cho nên em mới cảm thấy bà ta vô tội, bà ta có quan hệ tốt với Lan Ninh phu nhân, sao có thể vô tội được.” Hạng Thịnh Duật an ủi.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Nếu có thể, khi anh lên ngôi hãy tha cho những người này, dù sao thì bây giờ sự tổn thương của bọn họ đều vì bảo vệ lợi ích của bản thân, thật ra cũng không sai, chỉ cần anh đủ lớn mạnh, anh sẽ không sợ những người này âm thầm giở trò.”
“Mặc dù anh rất muốn nhổ cỏ tận gốc, có điều, cứ xem như đây là món quà mà em muốn, anh đồng ý với em.” Hạng Thịnh Duật đáp ứng sảng khoái.
Mục Uyển cảm động, cũng rất cảm kích.
Cô biết, chuyện này sẽ gây nên rắc rối không có điểm dừng cho anh.
“Nếu sau này có rắc rối, em sẽ ngăn cản giúp anh, nếu bọn họ quá đáng, em sẽ không hề nương tay.” Mục Uyển cam kết.
“Em mau ăn nhiều một chút. Có sức khỏe rồi mới có năng lực ngăn cản nhiều rắc rối giúp tôi.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì gắp cho Mục Uyển một chiếc bánh bao.
“Vâng.” Cô định nói cảm ơn, nhưng cảm thấy hai chữ cảm ơn này quá nhẹ: “Đến khi nào chúng ta trở về biệt thự bên bờ biển kia?”
“Buổi trưa đi, lần này trở về, anh định tới Bộ ngoại giao lộ diện, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em cảm thấy rất kỳ lạ, sao cậu út không gọi tới.”
“Không phải không gọi tới, mà anh đã chặn số cậu ấy trong điện thoại em rồi.” Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
“Em không nghe điện thoại của cậu út sẽ không hay cho lắm. Cậu ấy đã gọi cho anh sao?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Anh cũng chặn điện thoại anh rồi, chỉ cần chuyện không khẩn cấp đều phải gác lại, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ chuyện này nữa, cho bọn họ một chút thời gian, để bọn họ ngẫm nghĩ cho rõ, đợi bọn họ lý trí rồi, cũng có thể bình tĩnh nói chuyện hòa nhã với chúng ta.” Hạng Thịnh Duật nói, lại gắp cho Mục Uyển một cái bánh bao.
Cô cũng cảm thấy khi trở về sẽ có một đống phiền phức lớn, tạm thời không muốn nghĩ nữa.
“Tối nay em nấu mì hoành thánh cho anh, anh muốn ăn không?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng cười, ánh mắt đầy sao lấp lánh: “Ngoài hoành thánh còn có gì nữa?”
“Anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh, nhưng anh phải để quản gia đi mua nguyên liệu nấu ăn.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật vui vẻ: “Anh cảm thấy rất nhiều đầu bếp siêu sao cũng không nấu ngon bằng em, em nấu sườn xào chua ngọt đi, ngoài ra em còn món nào sở trường mà chưa nấu cho anh ăn không, chắc chắn trước đây em đã che giấu.”
“Em không hề giấu, mỗi lần anh tới đều tới đột ngột, em muốn giấu cũng không giấu được, tóm lại anh muốn ăn gì, em sẽ nấu sườn xào chua ngọt và đậu phụ, em sẽ nấu nhiều loại đậu, tốt nhất để quản gia mua chút thịt bằm và cá pecca. Hai người chúng ta cũng không ăn bao nhiêu, đúng rồi, mấy người quản gia ăn gì? Mấy thuộc hạ của anh cũng phải ăn chứ, đúng không?”
“Bọn họ có đồ ăn, em cứ yên tâm, em chỉ cần nấu cho anh ăn là được, em đợi một lát, tôi đi gọi điện trước.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ gọi quản gia căn dặn mua đồ.
Mục Uyển phát hiện, giờ Hạng Thịnh Duật rất dễ ở chung.
Thật ra anh rất dễ dụ.
Hạng Thịnh Duật cúp máy: “Em nói xem giờ anh muốn ăn gì?”
“Ăn sáng xong em cũng rảnh rỗi, em có thể dùng phòng bếp ở chỗ này không, em đi xem thử có nguyên liệu gì, buổi trưa nấu cho anh ba món ăn một món canh cũng được.” Mục Uyển nói.
“Thật sao, điều này được. Sao bỗng dưng em lại tốt với anh thế?” Hạng Thịnh Duật hỏi, tâm trạng rất tốt.
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác kỳ lạ.
Cô không đối tốt với anh, chẳng qua chỉ nấu cho anh ăn một chút mà thôi: “Chỉ nấu một bữa cơm thôi, tốt gì chứ. Cũng không phải trước giờ anh chưa từng được ăn.”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật hài lòng: “Đúng rồi, ý tưởng câu chuyện hôm qua thế nào rồi, em nói anh nghe một chút đi.”
Cô cúi đầu không muốn nói.
Hạng Thịnh Duật cười cong mắt, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chút ánh sáng mờ ám: “Em xấu hổ à?”
“Không có, em chỉ chưa nghĩ ra ý tưởng nên không muốn nói.” Mục Uyển giải thích.
“Lần vẽ này sẽ ‘nhuộm phòng giống lần trước đấy chứ?” Hạng Thịnh Duật cười hỏi: “Anh cũng phải xem kỹ xem, em thích vẽ gì?”
Mới đầu Mục Uyển không hiểu nhuộm phòng của anh là ý gì, nhưng khi anh nói câu cuối cùng, cô đã hiểu rõ ý của anh.
“Cuốn lần trước cũng không phải nhuộm phòng, em rất ít khi mang theo những bức vẽ đó.”
“Anh biết, trước đây em không hiểu, đương nhiên sẽ vẽ không ra, giờ có lẽ em đã hiểu rồi đúng không?” Hạng Thịnh Duật mím môi cười.
Mục Uyển thấy nụ cười này của anh thì trong lòng sợ hãi, đồng thời cảm thấy xấu hổ.