Chương 140: Cô Đang Sợ Tôi Sao?
CHƯƠNG 140: CÔ ĐANG SỢ TÔI SAO?
Cố Lăng Kiệt cảm thấy quá đường đột, thả lỏng tay cô.
Khôi phục lại khoảng cách trước kia, thận trọng, lạnh lùng và hờ hững.
“Có một chuyện, tôi luôn không hiểu, còn hi vọng cô Bạch có thể nói rõ.” Cố Lăng Kiệt nghiêm túc hỏi.
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Tôi từng đọc một quyển sách, trên sách viết, một con người, luôn có 3 việc tiếc nuối, 3 việc hối hận, 3 việc cảm thấy tự hào, từ bỏ là tốt, không cần quá cố chấp, tôi phải vào thăm em gái ngài rồi, cô ấy vừa sinh con, cần chú ý quan sát.”
Bạch Nguyệt xoay người rời đi.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, “Cô rời khỏi viện kiểm sát thành phố Kim Dương có liên quan đến tôi không?
Bạch Nguyệt dừng bước, liếc nhìn anh, lạnh nhạt, xa cách, tự tin mà thành thục, “Sự ra đi của tôi là do tôi có trách nhiệm với chính bản thân mình, không liên quan đến người khác, thủ trưởng Cố, buông bỏ đi.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, chạm tới đáy cốc sâu không lường được, trở nên, đen thui như mực.
Bạch Nguyệt vào phòng riêng, hỏi tiểu Tuyết đang nằm trên giường, “Cô là tự cho con bú hay cho uống sữa bột?”
“Tôi muốn tự cho con bú, sữa bột bây giờ, không biết bên trong còn thêm cái gì nữa, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến phát triển của nó.” Tiểu Tuyết khẳng định nói.
Bạch Nguyệt điều chỉnh ghế Thái Không, giúp tiểu Nguyệt hơi ngồi lên một chút.
Cô vén quần áo tiểu Tuyết lên, giúp đứa trẻ bú mẹ.
“Hừ, đau quá.” Tiểu Tuyết nói, trong lòng lại dào dạt cảm giác ngọt ngào lạ thường.
Bạch Nguyệt cười, trên mặt tràn đầy ôn nhu, “Nghe qua câu chuyện ngụm sữa đầu tiên chưa? Nếu ngụm sữa đầu tiên của đứa trẻ là sữa bình, vậy thì, nó sẽ rất nhanh quen bú sữa bình, cũng sẽ quen mùi vị của sữa bột.”
“Cái này tôi nghe nói rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tiểu Tuyết cảm ơn nói.
Bạch Nguyệt để đứa bé sang ghế bên cạnh.
Đứa trẻ ngủ mất rồi, chiếc lưỡi nhỏ hồng liếm liếm bờ môi.
Cực kì đáng yêu.
“Bác sĩ, cô đi nghỉ một chút đi. Tôi cũng mệt rồi, cảm ơn cô nhé.”
“Cô nằm nghỉ một chút trước đi, nằm đến khi cô cảm thấy có thể xuống giường cử động một chút, tốt nhất thời gian không quá 2 tiếng đồng hồ, trên máy bay có lẽ có băng vệ sinh dùng lúc cần thiết, một lát nữa tôi bảo tiếp viên mang đến cho cô.
Đứa trẻ vừa rời khỏi nước ối, có lẽ chưa quen, bé sẽ khóc nháo.
Đừng cho bú quá nhiều, dạ dày của bé rất nhỏ, cho bú nhiều quá, bé sẽ chớ, lúc chớ sẽ sặc, ăn ít nhưng nhiều bữa, mỗi tối 4-5 lần là được, nếu như chớ sữa, dựng đứa bé lên, vỗ nhẹ.
Nếu đứa bé khóc nháo, cố gắng đừng vội vàng bế lên ngay.
Sẽ tạo thành thói quen cho bé.” Bạch Nguyệt dặn dò theo trí nhớ.
“Vâng, bác sĩ, cô thật sự là một người rất tốt, nếu không phải gặp cô trên máy bay, không biết đứa bé có may mắn thế này không, cô là bác sĩ bệnh viện phụ sản nào, đến lúc đó tôi gửi tặng cô một phần quà cảm ơn.” Tiểu Tuyết cảm ơn nói.
Bạch Nguyệt chỉ mỉm cười, “Nghỉ ngơi tốt đi.”
Cô mở cửa đi ra, Cố Lăng Kiệt vẫn đứng ngoài cửa.
Bạch Nguyệt xa cách gật đầu, trở về chỗ của mình nghỉ ngơi.
“Anh, vị bác sĩ kia thật sự quá tốt, chờ xuống máy bay, em nhất định xin phương thức liên lạc của cô ấy, nhất định phải giúp em cảm ơn cô ấy.” Tiểu Tuyết cầu xin nói.
“Ừ.”
Sau khi Bạch Nguyệt về phòng riêng của mình, cũng không đi ra nữa, ngủ một giấc, máy bay chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là đến thành phố A rồi.
Cô ngồi chuyến bay đêm, đến thành phố A là 7 rưỡi sáng.
Bạch Nguyệt lấy đồ dùng súc miệng rửa mặt, đi vào nhà vệ sinh.
Cô vừa súc miệng rửa mặt xong, trang điểm rồi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt đứng trước cửa nhà vệ sinh.
“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt nhường lối.
Cố Lăng Kiệt không đi vào, trầm giọng nói: “Tôi cố tình đứng ở cửa chờ cô, em gái tôi muốn cảm ơn cô, bảo tôi nhất định phải lấy được số điện thoại của cô.”
“Chỉ là một cái nhấc tay, tôi nghĩ lúc đó, bất kì bác sĩ nào cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, không cần quá để ý.” Bạch Nguyệt cười nói.
Máy bay đột nhiên hạ độ cao.
Thân máy bay có chút lắc lư.
Cố Lăng Kiệt đỡ lấy eo Bạch Nguyệt.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay ấm nóng của anh xuyên qua lớp quần áo, truyền đến trên làn da cô.
Sống lưng Bạch Nguyệt cứng ngắc, không tình nguyện lại tiếp xúc như vậy với anh.
Cô nhanh chóng đi về phía trước, loạng choạng bước, lảo đảo lắc lư.
Tiếp viên hàng không đang dịu dàng hỏi thăm các thành viên trên máy bay, máy bay sắp tới thành phố A, khuyên mọi người không nên tự tiện đi lại.
“Anh, anh lấy được số điện thoại của cô ấy chưa?” Tiểu Tuyết hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu, ánh mắt thâm trầm.
“Giúp em đi mà, em rất thích cô ấy, nếu như đứa bé có vấn đề gì, em có thể hỏi cô ấy, anh, làm ơn đi, anh là người anh thân yêu nhất nhất nhất của em.” Tiểu Tuyết làm nũng.
“Trước đây anh và cô ấy có duyên gặp mặt vài lần, đến lúc đó anh có thể nhờ người hỏi thăm.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
“Làm ơn đó anh, anh là người anh tốt nhất nhất nhất nhất nhất nhất của em.”
*
Máy bay đáp xuống thành phố A.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt xách hành lí xuống máy bay.
Cô đi phía trước, bước rất nhanh.
Thành phố A đầu xuân hay mưa, không khí sáng sớm coi như khá tốt.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi.
Cô ngửi thấy mùi của quê nhà.
Cô đến khu bắt taxi xếp hàng lên xe.
Bởi vì có nhân vật lớn xuất hiện, đường bị cấm một đoạn, vì thế, taxi đi vào rất chậm.
Nhân vật lớn đó, Bạch Nguyệt dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Cố Lăng Kiệt.
Cô kiên nhẫn chờ xếp hàng, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Lưu San, nở nụ cười, gọi đi.
“Tiểu Bạch, sớm thế này cậu đã gọi điện cho mình à?” Lưu San bắt máy, cực kì vui vẻ.
“Đoán xem giờ mình đang ở đâu?” Bạch Nguyệt mỉm cười hỏi.
Lưu San rất lanh lợi, “Không phải giờ cậu đang ở sân bay chứ, sao lại không nói với mình, giờ mình đi đón cậu.”
“Không cần đâu, giờ mình đi tìm mẹ, sớm thế này, cậu cứ đi làm đi, mình về mời cậu đi ăn.”
“Hôm nay cậu ở đâu thế? Ở chỗ mình đi.”
“Mình ở khách sạn, haha, bản thân cậu còn không biết một tuần về ở nhà mấy lần, tối gặp nha.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Bạch Nguyệt, dặn dò cấp dưới vài câu.
Cấp dưới của anh chạy đến trước mặt Bạch Nguyệt, kính cẩn, “Thủ trưởng nói có thể tiễn cô một đoạn, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”
“Cảm ơn ý tốt của thủ trưởng nhà anh, không cần đâu.” Bạch Nguyệt ưu nhã từ chối.
“Cái này cũng không cần, cái kia cũng không cần, cô đang trốn tránh và sợ tôi sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh mặt, đi đến trước mặt Bạch Nguyệt.
Bởi vì anh đến, xung quanh sân bay cũng thay đổi theo, trở nên kìm nén và khẩn trương.
Bạch Nguyệt cười.
Nếu như cô không đi, dường như thật sự đang trốn tránh và sợ anh.
Cô không sợ anh, càng không muốn trốn tránh anh.
Bởi vì chột dạ, ngược lại càng biểu hiện là không phải.
“Vậy làm phiền thủ trưởng rồi.” Bạch Nguyệt gật đầu.
Sĩ quan cấp dưới của anh đỡ hành lí giúp cô, cất vào trong cốp xe.
Lên xe của anh, cô mới phát hiện ra, em gái anh không ở đây.
“Cô gái kia đâu?” Bạch Nguyệt tùy ý hỏi.
“Người của tôi đưa con bé đến bệnh viện trước rồi, tôi giờ phải về quân khu, tiện đường tiễn cô một đoạn, cô muốn đi đâu?” Cố Lăng Kiệt không mặn không nhạt hỏi, cũng không nhìn thẳng cô.
“Viện dưỡng lão Hoài Đức, làm phiền rồi.” Bạch Nguyệt nho nhã lễ độ nói.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Trước đây chúng ta từng bên nhau sao?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện