Chương 642: Em Cũng Muốn Đi Rồi, Chút Đau Đớn Này Có Tính Là Gì
CHƯƠNG 642: EM CŨNG MUỐN ĐI RỒI, CHÚT ĐAU ĐỚN NÀY CÓ TÍNH LÀ GÌ
Nếu như Thẩm Diên Dũng và Hoa Tiên có quan hệ gì thì là Hoa Tiên vô cùng hận cô chứ không phải là bảo vệ cô.
Hơn nữa, thượng tá Đường tự sát rồi.
Vốn dĩ cô định đợi sau khi hung thủ giết mẹ được đưa ra trước pháp luật thì sẽ đi.
Nhưng nếu như không phải Thẩm Diên Dũng truy xét đến cùng thì thượng tá Đường cũng không bại lộ nhanh như vậy, nói cho cùng vẫn là Thẩm Diên Dũng đã giúp cô.
Anh ta đối xử với cô tốt như vậy, nếu như cô đi thì có vẻ không hay lắm.
Hay là, không đi nữa?
Lưu San uống nốt chỗ sữa còn lại trong cốc, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô thấy là Thẩm Diên Dũng gọi đến liền nhấn nút nghe.
“Dậy rồi sao?” Thẩm Diên Dũng cười hỏi.
“Sao anh lại có thể hỏi một câu vô nghĩa như vậy chứ, tôi không dậy sao nghe được điện thoại của anh. Có gì thì nói mau lên, tôi đang bận.” Lưu San nói, cầm thức ăn cho chó lên chuẩn bị cho cún con ăn.
“Trưa nay anh đến chỗ Bạch Nguyệt ăn cơm, em có muốn đến không?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San dừng động tác lại.
Bạch Nguyệt cho người đến bảo vệ cô khiến cô rất cảm động.
Hôm qua khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò nhưng rất kiên cường của Bạch Nguyệt cô rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng lại không dám. Trong lòng cô cũng cảm thấy ê ẩm chua xót.
Cô ấy chính là người bạn mà cô đã đặt vào trong tim.
“Anh cảm thấy tôi có nên đi không?” Lưu San hỏi Thẩm Diên Dũng.
“Anh hỏi em, nếu như Bạch Nguyệt biết mẹ em mất, sẽ nói cho anh em đi đâu sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là không.” Lưu San khẳng định.
“Ban đầu khi em chạy trốn, Bạch Nguyệt đã hao tổn biết bao tâm huyết, em cũng biết đó, anh cũng biết điều này. Em muốn đi, trước khi em đi một ngày, anh đã đi tìm Bạch Nguyệt, cầu xin cô ấy cho anh biết địa chỉ của em. Em biết bạch Nguyệt đưa ra điều kiện gì không?” Thẩm Diên Dũng lại hỏi.
“Sao tôi biết được! Anh nói thẳng luôn đi.” Lưu San không khách khí nói.
“Cô ấy không cho phép anh khi chưa xử lý xong chuyện của mình mà lại đi quấy rầy cuộc sống bình thường của em.
Nếu như có nguy hiểm, cô ấy sẽ lập tức thu xếp cho em rời đi.
Cô ấy chỉ lo em sẽ mất đi chân ái.
Có lẽ có liên quan tới những gì cô ấy đã trải qua, cô ấy biết việc bố mẹ ở bên nhau đối với đứa trẻ quan trọng thế nào. Cô ấy hi vọng chúng ta có thể đến với nhau nên đã đánh cược một lần.
Sau khi mẹ em xảy ra chuyện, cô ấy điên cuồng chạy đến chất vấn anh. Anh có thể nhìn ra được, cô ấy thật sự quan tâm người thân của em.” Thẩm Diên Dũng trần giọng nói.
“Cho nên anh hi vọng tôi và cô ấy có thể hòa hảo?” Lưu San nghe ra được ý của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng cười, “Ban đầu em vì cô ấy mà có thể ở bên người em không yêu, có thể thấy được địa vị của cô ấy ở trong lòng em cao thế nào. Cô ấy là một người lý trí lại có biết nhìn xa trông rộng. Em có cô ấy trò chuyện, không dễ dàng đi vào bế tắc, anh cũng yên tâm phần nào.”
Vành mắt Lưu San đỏ lên, “Tôi hơi giận cô ấy. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, là người mà ai cũng không quan trọng bằng.”
“Cho nên, em tha thứ cho anh nhưng lại không tha thứ cho cô ấy. Nếu như suy xét kĩ càng thì cái chết của mẹ em có liên quan đến anh, em nguyện ý ở bên cạnh anh nhưng lại không bằng lòng quan tâm cô ấy. Đó là bởi vì em vô cùng để tâm cô ấy. Nếu đã để tâm như vậy thì đừng coi nhau như người dưng nữa.” Thẩm Diên Dũng nói một cách rất thuyết phục.
“Đúng vậy, vì anh nên mẹ tôi mới chết, tôi không nên để ý anh mới phải. Anh không nói tôi cũng quên mất.” Lưu San nghĩ gì nói đó.
Thẩm Diên Dũng dừng lại, “Tiểu San, anh lấy một ví dụ khác. Có một kho báu, rất nhiều người đều muốn có được. Sau đó rất nhiều người vì kho báu mà chết, em không thể vì vậy mà hận kho báu được, đúng không?”
“Không giống nhau có được không tôi không muốn khó báu, tôi chỉ muốn cách kho báu xa một chút, là anh cứ muốn kéo tôi về phía kho báu. Mẹ vì muốn cứu tôi nên mới bị người khác giết. Đúng vậy, anh mới là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.” Lưu San lấy lại tinh thần.
Thẩm Diên Dũng căng thẳng đến sống lưng cũng lạnh toát rồi, “Em đang ở đâu vậy?”
Lưu San cúp điện thoại ném lên giường, đầu óc trống rỗng.
Trước kia, cô không biết bản thân mình muốn gì, cứ vô tri vô giác vui vẻ sống qua ngày.
Đến hôm nay cô vẫn không biết bản thân mình muốn thứ gì?!
Cô cho cún con ăn rồi lại ngồi xổm xuống đất nhìn nó ăn.
Điện thoại lại lần nữa reo lên, cô cho rằng vẫn là Thẩm Diên Dũng gọi đến nên không muốn nghe.
Nếu như cô và Thẩm Diên Dũng đến với nhau liệu mẹ có trách cô không?
Cô không biết Thẩm Diên Dũng đã thích cô từ lâu. Nếu như biết sớm hơn, nói không chừng cô sẽ không bỏ chạy. Nếu như không chạy trốn có lẽ mẹ sẽ không chết. Cho nên, nghĩ như vậy, cô cũng là hung thủ hại chết mẹ.
Thật phiền phức.
Cô dứt khoát ra ngoài đi dạo, đi tới bên cạnh hồ. Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, chiếu lên người thật ấm áp.
Cô nằm lên ghế dài nhìn ánh nắng chiếu rọi xuống mặt hồ, sóng nước lăn tăn sáng lấp lánh cực kỳ đẹp. Trong đầu không nghĩ gì hết, lười biếng nhắm mắt lại.
Không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô mở mắt ra, là do tiếng ầm vang của máy bay đánh thức sao. Nhìn lên trời, Thẩm Diên Dũng về rồi sao?
Đúng là làm phiền người khác mà, có máy bay thì giỏi lắm sao?!
Cô ngồi dậy xoa xoa bụng, cảm thấy hơi đói rồi.
Cô nhớ trước kia mỗi lần đến Tết cô đều mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Mứt hoa quả, hướng dương, hạt thông, hạt dẻ cười, thịt bò khô, đậu phụ khô, chân gà, sô-cô-la, kẹo viên, bim bim, lạp xưởng, rau củ sấy, lạc rang muối.
Vừa ăn đồ ăn vặt vừa nằm trên sofa xem tivi thật sự vô cùng sảng khoái.
Phòng bếp của Thẩm Diên Dũng vô cùng tuyệt, có rất nhiều hoa quả nhưng lại không có đồ ăn vặt nên cô quyết định ra ngoài chút gì về nhấm nháp.
Cô vừa về phòng cầm lấy túi xách, cửa liền bị đá văng ra, Thẩm Diên Dũng đi vào với đôi mắt đỏ hồng, sắc mặt xanh mét nhìn cô, giọng điệu không vui chất vấn cô: “Vừa nãy em đã đi đâu? Bây giờ lại chuẩn bị đi đâu?”
Cô rất không thích giọng điệu này của anh, giống như đang cáu giận với cô vậy, cô cũng đâu có làm gì sai.
“Anh bị thần kinh à, tôi không phải cấp dưới của anh, cũng không nhận tiền lương của anh, việc gì tôi phải báo cáo với anh.” Lưu San đáp trả.
Thẩm Thiên Dũng nắm lấy cánh tay cô, trong mắt anh là sự hoang mang, sợ hãi: “Anh không cho, anh không cho phép em đi. Em không phải cấp dưới của anh nhưng em là người phụ nữ của anh.”
“Tôi làm người phụ nữ của anh thì không có sự tự do sao? Vậy tôi không làm người phụ nữ của anh nữa.” Lưu San hất tay anh ra.
Anh nhanh chóng túm được tay cô nắm chặt lấy.
Cô không rút được tay ra liền bực bội cầm tay anh lên cắn.
Anh không kêu lời nào mặc cho cô cắn, cô thì cứ cắn mãi không buông.
Lưu San thấy được mùi máu tanh trong miệng lập tức hồi thần, trong lòng hơi nhói đau, khó hiểu nhìn anh hỏi: “Anh không đau sao?”
“Em đã muốn đi rồi, chút đau này có tính là gì!” Mắt Thẩm Diên Dũng sáng rực nhìn cô, trong đôi mắt đỏ hoe kia càng hiện lên vẻ đau đớn. Giữa hai hàng lông mày căng thẳng nhíu lại nhưng cũng vô cùng kiên định, anh sẽ không buông tay.
Lưu San đoán có lẽ anh hiểu lầm gì đó rồi, “Tôi chỉ đi ra ngoài mua chút đồ, cũng không phải đi rồi không quay về nữa. Anh vừa về lại phát điên cái gì vậy, không hiểu ra làm sao nữa.”
“Muốn mua gì có thể bảo người làm trong biệt thự đi mua, không thì có thể để thượng tá Trình đi mua cũng được, em cũng có số điện thoại của anh ta rồi, làm gì mà không nghe điện thoại. Anh cho người sang phòng tìm em thấy em để điện thoại trên giường, người thì lại không thấy đâu.” Thẩm Diên Dũng truy vấn cô.
Anh thật sự sợ cô chạy đi, anh không muốn giống như lần trước, không tìm được cô.
Nếu như không tìm được cô lần nữa có lẽ anh thật sự sẽ điên mất.