Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 561: Nói Đi Mà Anh Yêu Nói Đi Mà Nói Đi​




CHƯƠNG 561: NÓI ĐI MÀ ANH YÊU NÓI ĐI MÀ NÓI ĐI
Cô đến trước mặt Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhìn hộp quà cô ôm trong lòng, cướp lấy hộp quà trong tay cô, vứt xuống dưới đất.
“Anh làm gì vậy, là anh đồng ý cho tôi ra ngoài, tôi chỉ đi gặp bạn vài phút, anh bảo tôi về, tôi cũng về rồi, tôi không cảm thấy anh có lí do để tức giận.” Lưu San không hiểu nói.
Thẩm Diên Dũng giữ chặt cằm cô, nhăn nhó mặt: “Em biết Giang Diệp là ai không?”
“Tôi không biết anh ấy là ai, thế nên tôi không cảm thấy bản thân có lỗi.” Cằm Lưu San bị anh nắm rất đau, đẩy tay anh ta ra, không đẩy được.
“Còn không biết sai sao? Ai có phép em trang điểm.” Thẩm Diên Dũng ý thức đến khả năng trước mắt, nắm tay cô, kéo cô vào trong phòng của anh ta.
Trái tim anh ta bị bóp chặt đau âm ỉ.
Nỗi đau đó, giống như vô số con dao cắm vào máu thịt, thậm chí, người trước này luôn thâm trầm như anh ta, trở nên bốc đồng và cáu kỉnh.
Anh ta thậm chí muốn bổ não cô ra, đem hết những thứ vớ vẩn trong đó ra ngoài.
Lưu San vũng vẫy, vùng vẫy không được. Tay giống như cũng bị trừng phạt, bị anh ta nắm đến muốn gãy.
Cô quả thực ngoài mặt nghe lời trong lòng phản kháng, thế nên không thể cãi nổi.
Nhưng........
Nếu như cô không quen Thẩm Diên Dũng, nếu như Thẩm Diên Dũng từ trước đến nay không xuất hiện bên cạnh cô, cô cũng sẽ không bị người ta ám sát, cũng sẽ không mất đi cha mẹ, nói không chừng hiện giờ đang trải qua một mối tình đẹp, sau đó kết hôn, sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc.
Hiện tại, bởi vì anh ta, cô không thể trang điểm, không thể kết bạn, hành động lời nói không có tự do, đến làm việc cũng phải nhìn sắc mặt anh ta, thậm chí, bỏ lỡ một tình cảm có khả năng hoàn mĩ.
Cô mới là người uất ức nhất có được không.
Thẩm Diên Dũng kéo cô vào phòng, nhìn thấy mắt cô đỏ ửng, đầy ấm ức, bất mãn, oán trách, không cam lòng.
Nhất thời mềm lòng, thả tay cô ra.
Lưu San ôm cổ tay, cổ tay đỏ ửng.
Thẩm Diên Dũng cũng nhìn thấy, nắm lấy cổ tay cô lần nữa, muốn kiểm tra một chút.
Lưu San để tay ra sau lưng.
Thẩm Diên Dũng không biết làm thế nào, nhíu mày nhìn cô: “Em biết tôi ở nước D có kẻ thù, em có biết kẻ thù đó là ai không?”
“Đừng nói với tôi là Giang Diệp.” Lưu San căn bản không tin: “Anh ấy chỉ là một kiến trúc sư bình thường. Kẻ thù của anh không phải rất có quyền thế sao?”
“Giang Hành Duật, Giang Diệp là chú út của Giang Hành Dật, cũng là đứng thứ hai của đám tài phiệt đó, Giang Diệp tiếp cận em, cũng là vì muốn lợi dụng em, em còn ngu ngốc bị người khác lợi dụng, em cảm thấy anh như thế còn không tức giận, có còn bình thường không?”
Lưu San hồi tưởng lại từng chút một về quá khứ, cô thực sự không biết Giang Diệp nhiều tiền như vậy, hơn nữa, cô là sau khi chuyển đến cạnh nhà Giang Diệp mới quen biết Giang Diệp, không phải Giang Diệp chủ động liên hệ cô.
Thẩm Diên Dũng cũng không biết cô đi đâu, Giang Diệp chắc chắn càng không biết.
“Anh ấy không có cố ý tiếp cận tôi, càng không có lợi dụng tôi.” Lưu San nói rất chắc chắn.
“Em là điểm yếu của anh, mê hoặc em thích anh ta, tạo sự đả kích đối với anh, cái này còn không phải lợi dụng sao?” Thẩm Diên Dũng đỏ mắt nói.
Điểm yếu?
Cô từ lúc nào trở thành điểm yếu của anh ta.
Đừng cho rằng cô không biết, bọn họ tách nhau ra sau khi học cấp ba, mặc dù không ở cùng nhau nữa, nhưng cô thường xuyên nghe được tin tức của anh ta.
Bạn gái mà anh ta quen có lẽ cùng đủ một xe.
Anh ta có thể thật lòng thích cô sao?
Lưu San nhìn chằm chằm anh ta, phát hiện lời anh ta nói rất chân thật, chân thật đến mức, trái tim có cảm giác khác thường.
Loại cảm giác khác thường này, khiến trái tim có chút hoang mang, không suy nghĩ, nói: “ Vậy rất đơn giản, từ sau đừng coi tôi là điểm yếu là được rồi, làm điểm yếu của anh cũng không dễ dàng, vừa phải phòng dao, vừa phải phòng bị lừa, còn không có tự do, tôi đọc sách ít, anh tha cho tôi đi.”
“Em muốn làm anh tức chết phải không?” Thẩm Diên Dũng âm trầm nói, ngực phập phồng kịch liệt.
“Anh có thể tức chết sao, rõ ràng người bị tức chết là tôi, lòng dạ tôi nhỏ hơn anh, anh không cho tôi ra ngoài, giới hạn tự do của tôi, nghi ngờ tôi linh tinh, xét nét tôi, biến đủ loại thể loại nói tôi ngốc, nếu tôi có gì đó với Giang Diệp, tôi cũng sẽ không quay lại.
Anh mãi mãi chỉ biết đứng trên lập trường của anh để suy xét vấn đề, anh cảm thấy Giang Diệp là kẻ địch của anh, anh cảm thấy tôi nên cách xa anh ta một chút, tôi lại không biết anh ấy là kẻ định của anh.
Anh vô duyên vô cớ tức giận với tôi, còn nói bị tôi làm cho tức chết, anh rõ ràng cuối cùng chắc chắn bị bản thân mình làm cho tức chết.” Lưu San một mạch nói.
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm cô.
Anh ta nghĩ, anh ta là quá để ý đến cô rồi, bị chuyện cô bỏ đi làm cho sợ hãi, thế nên, chuyện đối với cô, anh ta mới xét nét từng chút một, một chút lỗi lầm cũng không được phép.
Vươn tay, vươn tay ôm cô vào lòng.
Lưu San không muốn anh ôm, dùng lực đẩy anh ra: “Làm gì đấy. Nói đi, sao không nói nữa.”
“Giang Diệp không có ý tốt, em sau đừng đi gặp anh ta nữa.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Lưu San quay lưng, lười để ý đến anh ta.
Rõ ràng một tên ương bướng bạo lực, một người dịu dàng như nước, một kẻ tùy hứng trẻ con, một người thông tình đạt lí, một người công kích trừng phạt, một người bao dung hiểu lý lẽ.
Cô thật đen đủi mà, còn từ chối một người tốt như thế.
Chỉ có so sánh, mới có tổn thương, vì không muốn bị tổn thương hoàn toàn, cô vẫn nên bớt so sánh đi.
Thẩm Diên Dũng từ sau lưng ôm chặt lấy cô.
Lưu San dùng lực vùng vẫy.
“Xem ra chưa đói, thế nên vẫn còn sức.” Thẩm Diên Dũng nói.
Anh ta vừa nói, cô liền phát hiện, cô thực sự đói rồi.
Cô lườm anh, không vùng vẫy nữa, dù sao cũng không thoát được: “Tôi muốn ăn cơm trưa, bữa sáng tôi cũng chưa có ăn.”
Thẩm Diên Dũng dịu dàng nhìn cô, nhếch nụ cười.
“Tôi muốn ăn ở phòng anh.” Cô cố ý làm khó, giống như như vậy, bởi vì người này chịu đựng được, mới khiến bản thân có được một chút bình đẳng.
“Đợi chút, anh bây giờ xuống lầu chuẩn bị cho em.” Thẩm Diên Dũng đồng ý, thả cô ra.
Cô nằm lên giường của anh ta, nhìn trần nhà trắng tinh.
Thẩm Diên Dũng khi nào mới tha cho cô, sẽ không thật lòng thích cô chứ?
Cô suy nghĩ, đều cảm thấy không đáng tin, nhưng mà, lại cảm thấy anh ta dường như, thật sự, thích cô.
Thực sự thích cô sao?
Thẩm Diên Dũng cầm khay thức ăn vào phòng.
Trên khay có thịt kho, canh bồ câu, trứng sốt cà chua, sò tuyết hấp đu đủ, còn có xương bò sốt và hai bát cơm.
Anh ta đem khay đặt lên bàn dài.
Lưu San thực sự đói, ngồi trước bàn ăn, cầm đũa lên, cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô: “Lúc nãy tay bị anh làm đau à?”
“Ừ.”
“Em đau không biết nói à?” Thẩm Diên Dũng đau lòng cầm lấy tay cô, thổi thổi.
Lưu San nhíu mày: “Tôi nói anh sẽ thả tôi ra sao?”
“Làm sai còn muốn người khác thả.”
Cô rút tay ra: “Tôi mới không có sai, anh nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái à? Thoải mái, vậy thì cứ nghĩ như vậy là được rồi, dù sao tôi cũng sẽ không thừa nhận.”
Thẩm Diên Dũng liếc cô: “Quả thực không thoải mái, nhìn thấy em gặp mặt người đàn ông khác liền không thoải mái, huống chi là Giang Diệp.”
“Tôi lại cảm thấy tò mò, anh và bọn họ làm sao lại kết thù, rõ ràng, anh và bọn họ không ở cùng một đất nước.” Lưu San nhìn anh.
Con ngươi Thẩm Diên Dũng thâm trầm, gắp một miếng thịt kho cho vào bát Lưu San: “ Ăn nhiều một chút, em gầy đi nhiều quá.”
Lưu San nhìn ra, Thẩm Diên Dũng không muốn nói.
Cô cái bản tính lắm chuyện, có chút chộn rộn.
Anh ta càng không muốn nói, cô thế nào lại càng muốn biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK