Chương 1107: Chúng Ta Còn Có Thể Quay Lại Không?
CHƯƠNG 1107: CHÚNG TA CÒN CÓ THỂ QUAY LẠI KHÔNG?
Hạng Thịnh Duật ngủ bù trong lúc đang đi, cô vui vẻ thả lỏng.
Chỉ có lúc ngủ anh mới yên tĩnh nhất.
Mục Uyển không nói chuyện với Lã Bá Vĩ, sợ làm ồn khiến Hạng Thịnh Duật tỉnh dậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiếc xe vẫn đang chạy trên đường, xem điện thoại được một lúc, cô cảm thấy vô cùng choáng váng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bất giác đã ngủ đi.
“Mục Uyển, anh thích em, đã thích em từ rất lâu, rất lâu rồi, quay lại bên cạnh anh, có được không?”
“Chúng ta còn có thể quay lại không?” Cô lo lắng, chuyện của cô và Hạng Thịnh Duật sẽ bị Hình Thiên biết được, Hình Thiên sẽ trở nên chán ghét cô.
Cô vẫn đang đợi Hình Thiên trả lời, nhưng cái mũi lại quá ngứa, bị ồn đến mức tỉnh dậy, mở mắt ra.
Xe đã dừng lại rồi.
Lã Bá Vĩ cũng không còn ở trên xe nữa.
Trên xe chỉ còn lại cô và Hạng Thịnh Duật.
Cô đang dựa vào lòng Hạng Thịnh Duật.
Anh bóp mũi cô, ánh mắt không mấy vui vẻ, ngược lại, còn có sát khí trong đó, anh nhếch miệng, giả vờ tươi cười: “Mơ thấy Hình Thiên rồi?”
Mục Uyển kinh ngạc, Hạng Thịnh Duật là quái vật sao?
Cô mơ thấy ai anh đều biết!!!
“Ý anh là sao?” Mục Uyển không trả lời, hỏi lại anh.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười, mở cửa, bước xuống xe, trực tiếp đi vào trong biệt thự.
Mục Uyển hoang mang xuống xe, Lã Bá Vĩ đứng ở bên ngoài, sắc mặt có phần kì quái, nói với Mục Uyển: “Lúc cô ngủ, cứ nói mãi một câu.”
Mục Uyển sợ hãi trong lòng, hỏi: “Tôi đã nói gì?”
“Hình Thiên, chúng ta còn có thể quay lại không?” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển rũ mắt, đôi lông mi dài phản chiếu trong ánh mắt.
Câu nói này, trong mơ cô đã không ngừng nói với Hình Thiên, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được đáp án.
“Tôi biết rồi.” Mục Uyển bước về phía trước, cô bị người giữ công ngăn lại.
Bị chặn lại, cô bất ngờ, Hạng Thịnh Duật tức giận thì chuyện gì cũng làm ra được.
Cô cũng không muốn vào đó, bèn quay người lại.
Hạng Thịnh Duật tựa vào khung cửa nhìn bóng lưng đang rời đi của cô, lạnh lùng nói: “Không muốn vào sao?”
Mục Uyển quay lưng lại với anh: “Em muốn hay không có tác dụng gì sao?”
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng cười, đáy mắt lướt qua một tia sáng: “Quỳ xuống đất, anh sẽ cho em vào.”
Mục Uyển quay đầu lại, nhìn anh: “Vậy em lựa chọn không vào, em ở ngoài đợi anh.”
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật trở nên lạnh lẽo hơn: “Em không muốn vào, anh cứ muốn em phải vào.”
Anh quay người lại, nói: “Lôi cô ấy vào đây, cả tên thuộc hạ của cô ấy nữa.”
Một đám người xông ra, vây xung quanh cô và Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ bước lên phía trước, kéo Mục Uyển ra sau lưng.
“Không sao, Hạng Thịnh Duật thích làm vậy, cứ để anh ấy làm, xong rồi sẽ tự cảm thấy nhàm chán.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Lã Bá Vĩ nhìn Mục Uyển: “Có thể nhìn ra, anh ấy thích cô.”
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ một cách quái lạ, thấp giọng nói: “Đừng để bị anh ta lừa, con người của anh ta, thâm sâu khó lường, anh ta suy nghĩ gì thì chỉ có anh ta mới biết, anh ta đối với tôi không như những gì anh nghĩ đâu.”
Lã Bá Vĩ không nói gì nữa.
Bọn họ bị đưa vào bên trong.
Trong nhà, còn hoành tráng hơn so với những gì cô nghĩ, vật liệu trang trí cao cấp, không giống với cẩm thạch bình thường, phía trên sảnh lớn là đài cao, trên đó đặt một chiếc ghế và chiếc bàn làm bằng bạch ngọc, còn có những viên ngọc được chế tác gắn ở trên ghế, tôn quý, xa xỉ một cách khiêm tốn, nhưng lại làm nổi bật được đẳng cấp mạnh mẽ.
Hạng Thịnh Duật ngồi trên ghế ngọc, ôm một người phụ nữ duyên dáng bên cạnh.
Người phụ nữ kia cũng nhìn cô chằm chằm.
Bạch Tịch cảm thấy cô rất quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ rõ, đã từng gặp ở đâu.
“Lã Bá Vĩ, cao thủ hàng đầu, chuyên gia về vũ khí, để tôi xem xem những người mà cậu huấn luyện đang ở trình độ nào?” Hạng Thịnh Duật cười, nói.
Mục Uyển không biết anh định làm gì, chỉ nhìn thấy thuộc hạ của anh nhanh nhẹn chuyển công cụ đến, một hàng rào dài mười mét được vây trong sảnh lớn.
“Lã Bá Vĩ, người của tôi, nhờ anh chỉ bảo một chút, thế nào?” Hạng Thịnh Duật nói với Lã Bá Vĩ xong, rồi túm lấy cằm người phụ nữ bên cạnh, dịu dàng nói: “Phái một người yếu ớt nhất lên trước, học tập người đi trước.”
“Vâng.” Người phụ nữ vẫy tay.
Có một thanh niên gầy yếu đi vào từ cửa.
Chiếc rèm ở tầng hai được kéo ra.
Mục Uyển nhìn lên trên tầng có một đám người mặc áo ba lỗ đen, có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, thoạt nhìn, trông rất đông đúc.
Lã Bá Vĩ bị đưa vào trong hàng rào, Mục Uyển cảm thấy căng thẳng.
Đám người trên tầng kia không phải cùng xông vào đánh Lã Bá Vĩ đấy chứ?
“Mong được chỉ bảo.” Người thanh niên kia rất lịch sự, hai tay nắm lại thành quyền, cúi người chào.
Mục Uyển lo lắng nhìn cảnh này.
Bên cạnh có người mang đến trống trầm và đồng hồ cát.
Một tiếng trống vang lên, đồng hồ cát được đảo ngược xuống.
Người thanh niên xuất chiêu, tốc độ đó, nhanh như điện vậy, trực tiếp hướng đến phía cằm của Lã Bá Vĩ.
Mục Uyển căng thẳng nắm chặt tay.
Trước kia lúc ở nước A, Hình Thiên có dạy qua võ công cho cô, có hai chỗ, nếu như sức lực đủ mạnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Một chỗ chính là thái dương, chỗ còn lại chính là cằm.
Bởi vì đằng sau cằm chính là não, sau khi chịu một lực mạnh và tốc độ nhất định sẽ chấn động đến não khiến cho người ta hôn mê hoặc bị sốc.
Đám thuộc hạ này của Hạng Thịnh Duật rõ ràng là đã trải qua lớp huấn luyện đặc biệt.
Cũng may, Lã Bá Vĩ tránh được.
Tốc độ của Lã Bá Vĩ cũng rất nhanh, dù sao cũng đã có mấy chục năm kinh nghiệm tác chiến, nắm bắt cơ hội chuẩn xác, xông qua đó, áp người thanh niên xuống sàn.
Người thanh niên đó có làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Mục Uyển nghe thấy sáu tiếng trống xong một tiếng chuông vang lên.
Hạng Thịnh Duật vỗ tay, cười nói: “Lã Bá Vĩ quả nhiên là cao thủ bậc nhất, xem ra tên thuộc hạ này của tôi, còn phải huấn luyện vài năm nữa mới thắng được anh.”
“Chỉ là cậu ta còn trẻ, thiếu sót kinh nghiệm tác chiến, vội vã hiếu thắng, mới lộ ra nhiều sơ hở để người khác nắm được nhược điểm, nếu như có thể thủ thay công, cậu ta sẽ không còn là kẻ yếu nhất trong đám thuộc hạ của anh nữa, lúc tôi bằng tuổi cậu ta, còn chưa được bằng một phần mười của cậu ta nữa, đúng là để tôi phải nhìn bằng một ánh mắt khác.” Lã Bá Vĩ khiêm tốn nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn lên trên tầng: “Ông chú này giảng rất có lí, tôi tin mọi người sẽ có thể học được rất nhiều điều, còn có ai muốn lên nữa không?”
“Tôi.”
“Tôi.”
“Tôi.”
“Tôi.”
“…”
Tất cả những người trên tầng đều giơ tay lên.
Hạng Thịnh Duật nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình: “Người xếp hạng thứ 99 trước mắt là ai?”
“Số 1034.” Người phụ nữ đáp.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Vậy thì 1034 lên đi.”
“Tôi cảm thấy anh làm như vậy không công bằng.” Mục Uyển xen lời: “Từ tối qua đến nay Lã Bá Vĩ vẫn chưa ngủ, đến bây giờ cũng vẫn chưa ăn, còn ngồi xe mấy tiếng đồng hồ đến đây, lại còn đánh với người khác một hiệp rồi, cũng đã tiêu hao rất nhiều thể lực.