Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1387: Khó Cả Đôi Đường, Nên Làm Thế Nào Cho Phải​




CHƯƠNG 1387: KHÓ CẢ ĐÔI ĐƯỜNG, NÊN LÀM THẾ NÀO CHO PHẢI
Hạng Thịnh Duật nghe thấy ngữ điệu của cô dịu xuống, có thứ gì đó mềm mại như chảy vào trong tim, giọng nói cũng thấp xuống: "Cho nên, chúng ta, giải hòa rồi?"
"Ừm.” Mục Uyển đáp.
"Vậy em bón cho anh.” Hạng Thịnh Duật nói, có điều gì đó không chắc chắn trong ánh mắt, giống như sợ cô sẽ từ chối.
Mục Uyển đem bánh bao đưa tới trước mặt anh.
"A, em đem chiếc bánh bao lớn như vậy đút cho anh ăn?” Hạng Thịnh Duật ghét bỏ nói, thế nhưng động tác cũng rất thành thật, cắn một miếng bánh bao.
Mục Uyển buông tay ra: "Anh muốn ăn cháo không?”
"Đương nhiên." Hạng Thịnh Duật nói, bưng chén cháo trước mặt Mục Uyển lên, húp một ngụm lớn, sau đó lại đặt trước mặt cô: “Về sau em có tức giận cũng đừng đột nhiên biến mất như vậy, anh thật sự rất lo lắng, anh đã tìm em cả một đêm.”
Mục Uyển nghe anh nói như vậy, thật ra trong lòng vẫn rất cảm động.
"Nếu đã tìm không thấy thì biết là em cố ý, anh cũng không cần tới tìm em, nếu như em bị bắt, bọn họ cũng sẽ không lập tức giết con tin, chắc chắn có ý đồ gì đó trên người anh nên mới bắt em.”
"Anh biết là em cố ý trốn đi nên mới muốn đi tìm em, anh đã nói rồi, nếu như em đi đến chân trời góc biển, anh cũng đi chân trời góc biển, nếu như em đi Địa Ngục Vong Xuyên, anh cũng đi Địa Ngục Vong Xuyên." Hạng Thịnh Duật thổ lộ nói.
"Vậy anh vẫn muốn tức giận với người mà anh muốn đuổi đến chân trời góc biển à?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Ai bảo em không thích anh, được rồi, ăn sáng đi, ăn xong anh đưa em đi làm, anh phải trở về ngủ bù, hôm trước không ngủ, hôm qua cũng không ngủ, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, hiện tại tạm thời không có chuyện gì quan trọng, còn nữa, chuyện Sở Dã Bạch chạy trốn em phải thận trọng, có biết anh sợ anh ta đuổi theo em đến mức nào không?” Hạng Thịnh Duật dặn dò.
"Ừm." Mục Uyển đáp: "Vậy anh trở về nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa nếu như không tỉnh thì tiếp tục ngủ, cuộc sống tương lai rất dài, không nên miễn cưỡng bản thân thức dậy."
"Không miễn cưỡng, anh muốn ăn cơm cùng em.” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
Hạng Thịnh Duật đã nói như vậy, nếu cô vẫn tiếp tục từ chối, vị Tiểu Bá Vương này khả năng sẽ lại tức giận.
"Được." Mục Uyển đáp.
Cho tới trưa, cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt, công việc tiếp nhận trên tay cũng rất thuận lợi, có cuộc hội đàm ở sân bay, cấp dưới cũng đã từng bước xử lý và sắp xếp rất tốt, không cần phiền hà đến cô.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết cô là con gái ruột của bà Lan Ninh, cho nên vị trí này cô tiếp nhận là hợp tình hợp lý, không có bất kỳ cản trở nào.
Buổi trưa, Hạng Thịnh Duật tới đón cô.
Cô nhìn sắc mặt Hạng Thịnh Duật không tốt lắm, sau khi lên xe, hỏi: "Anh ngủ không được ngon giấc sao?"
"Sở Dã Bạch bên kia hành động, bọn họ bắt con trai của Thẩm Diên Dũng." Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy chắc hẳn Thẩm Diên Dũng đang rất lo lắng, có cách nào để giúp bọn họ không?” Mục Uyển hỏi.
Cô đối với Lưu San và Thẩm Diên Dũng có ấn tượng rất tốt.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Mục Uyển: "Sở Dã Bạch không đàm phán cùng anh, anh ta bắt con trai của Thẩm Diên Dũng nên đàm phán cùng Thẩm Diên Dũng, anh ta muốn tài nguyên của nước Z.”
"Vậy Thẩm Diên Dũng sẽ đem tài nguyên cho anh ta sao?" Mục Uyển không hiểu hỏi.
"Không biết nữa, nhưng nếu như Thẩm Diên Dũng đem tài nguyên cho anh ta thì khá phiền toái, chỉ sợ, hòa bình mà em mong muốn tạm thời sẽ không có được, Sở Dã Bạch kia, rất phiền phức." Hạng Thịnh Duật phán đoán nói.
"Vậy anh bây giờ cùng Thẩm Diên Dũng ở bên kia thương lượng một chút làm thế nào? Giữa trưa cũng không cần ăn cơm chung với em." Mục Uyển nói.
"Đấy là chuyện nhà của anh ta, anh không nên đưa ra ý kiến, anh chỉ có thể chờ anh ta đưa ra quyết định kỹ càng sau đó lại nghĩ cách.”
"Hay là thế này, trước tiên đồng ý với Sở Dã Bạch, cứu đứa bé ra, sau đó đem tài nguyên cướp trở về, em tin tưởng Thẩm Diên Dũng có năng lực như thế, anh không phải nói anh ta là người duy nhất có tư cách làm đối thủ của anh hay sao?”
"Em nghĩ như vậy thì Sở Dã Bạch hẳn là cũng nghĩ đến, cho nên, đứa trẻ sẽ luôn trên tay Sở Dã Bạch, xem như con tin vẫn tồn tại như vậy, Sở Dã Bạch chỉ là không giết con của Thẩm Diên Dũng.”
"Thẩm Diên Dũng không phải là luôn bị Sở Dã Bạch khống chế, vậy cũng quá kinh khủng, hơn nữa, đứa bé ở chỗ của Sở Dã Bạch, nếu cứ vậy mà lớn lên thì quá tàn nhẫn.” Mục Uyển lo lắng nói.
"Cho nên bây giờ việc anh có thể làm chính là chờ Thẩm Diên Dũng đưa ra quyết định, sau đó anh sẽ tiến hành thay đổi kế hoạch.” Hạng Thịnh Duật nói.
Chuyện như vậy cho dù là bất cứ ai cũng đều rất khó lựa chọn.
Nếu không đồng ý, con của mình hẳn phải chết không nghi ngờ.
Đồng ý, bản thân liền phải làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, chỉ sợ tổn thương càng nhiều người.
"Em cảm thấy Thẩm Diên Dũng cũng là làm rất nhiều chuyện tốt, trước đó rõ ràng đã diệt trừ ba hòn núi lớn, lại bị..." Mục Uyển dừng một chút, nói: "Anh ta bị nhốt lâu như vậy, hiện tại đã lấy lại được thanh bạch, tương lai có thể cũng hạnh phúc, nhưng chuyện đứa trẻ lại… Giống như lại khiến cuộc sống của anh ta lâm vào Địa Ngục, có thể có biện pháp nào cứu được con của anh ta không?”
"Sở Dã Bạch người này, mặc dù có năng lực, nhưng lòng dạ cực kỳ kín đáo, hơn nữa chuyện cũng có thể làm ra được, lần này anh ta té ngã một cú lớn như thế đoán chừng sẽ càng cẩn thận hơn, nói không chừng đứa bé kia sẽ ở một nơi nào đó dưới đất tối tăm không thấy mặt trời, Thẩm Diên Dũng hẳn là rất khó tìm đến." Hạng Thịnh Duật nói.
"Nếu như thế, đứa bé kia cả đời không phải sẽ bị hủy đi sao, người lớn bị giam ở nơi tối tăm không thấy mặt trời trong mấy năm còn có thể tinh thần rối loạn, huống chi là một đứa bé, hơn nữa, em nghe nói trong lúc Thẩm Diên Dũng bị giam, đứa bé kia cũng đã từng trải rất nhiều, cho nên bây giờ cũng không cùng Thẩm Diên Dũng và Lưu San sống với nhau.” Mục Uyển lo lắng nói.
"Cho nên anh nghĩ chắc là anh đoán được lựa chọn của Thẩm Diên Dũng.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
"Lựa chọn gì?" Mục Uyển vô thức hỏi.
"Thay vì để đứa trẻ đau khổ như vậy, không có một chút hi vọng, thậm chí mỗi ngày đều là sợ hãi, tuyệt vọng, bi quan, đau khổ tối tăm, không bằng kết thúc sinh mệnh của đứa trẻ này, đổi càng nhiều cơ hội sống cho những người khác, cũng đổi lấy hòa bình, dù sao tài nguyên trong tay Thẩm Diên Dũng quá to lớn, nếu như bị Sở Dã Bạch lợi dụng, có thể uy hiếp đến toàn thế giới.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển nghe Hạng Thịnh Duật nói những lời này, trong lòng khó chịu.
Nặng nề nhớ tới thời điểm ban đầu ở Z, đứa bé gái kia chết trước mặt mình, tâm trạng chìm xuống mấy phần.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều là người tốt sao?”
Cô cảm thấy không có.
Cũng như Thẩm Diên Dũng, vì đại nghĩa, vì lợi ích của nhiều người, sinh mạng của càng nhiều người, anh ta muốn vứt bỏ con trai của mình.
Sau khi đứa trẻ biết bị anh ta vứt bỏ, hẳn là sẽ rất tuyệt vọng và căm hận.
Trước kia cô xem qua tiểu sử của Tào Tháo.
Con của ông ta Tào Ngang vì cứu Tào Tháo mà chết, mẹ của Tào Ngang cũng chính là Đại phu nhân liền đoạn tuyệt với Tào Tháo.
Thẩm Diên Dũng nếu như lựa chọn hi sinh con trai của mình, vậy Lưu San... Sẽ nghĩ như thế nào?
Dù sao phụ nữ sẽ thiên về cảm tính hơn là lý tính, hiện tại Thẩm Diên Dũng và Lưu San đang ở giữa vòng nước xoáy, là một người thực sự quan tâm đến bọn họ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK