Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786: Mẹ Con Gặp Mặt​




CHƯƠNG 786: MẸ CON GẶP MẶT
Cố Lăng Kiệt ở bên hồ, chỗ nào cũng có đá cuội, anh đâm rất nhiều cành cây, thành hình xoáy tròn như một con ốc biển, lớp bên ngoài rất hẹp, bao quanh một vòng tròn, bên trong thì rải một chút thức ăn cho cá, cá ngửi thấy mùi thơm sẽ bơi vào đây, mà bơi vào rồi sẽ không bơi ra được vòng xoắn ốc này.
Sau khi làm xong, Cố Lăng Kiệt dùng cành cây dựng thành một giá phơi quần áo, Bạch Nguyệt đang ở bên kia hồ giặt giũ.
Đợi đến khi cô giặt xong, Cố Lăng Kiệt cũng đã làm xong giá phơi quần áo.
Cô phơi quần áo xong, cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã là 11 giờ 35 phút rồi.
Rõ ràng cô không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng rất mãn nguyện.
“Mỳ của chúng ta còn đủ ăn không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Còn một túi lớn, anh mua loại 500 gram, bỏ thêm rau khô và thịt kho tàu, có thể ăn hai bữa, chuyện nhỏ thôi.”
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Buổi chiều không có chuyện gì làm, hy vọng có thể câu được cá, như vậy có thể ở đến chiều mai, em thích cắm trại ở nơi này.”
Cố Lăng Kiệt cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu em thích, chúng ta có thể thường xuyên đến đây, lầu sau chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn. Có điều lúc ấy có lẽ trời đã lạnh rồi, em không nên bơi.”
“Không phải người ta thường nói bơi vào mùa đông sẽ rất tốt cho cơ thể sao?” Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh, không hiểu hỏi.
Cố Lăng Kiệt đun nước nóng, giải thích: “Bình thường bơi vào mùa đông sẽ rất tốt, giúp tăng tuần hoàn máu, nhưng nếu lâu lâu mới bơi một lần thì đó là mất nửa cái mạng, rất nhiều người bơi một lần vào mùa đông, đều ngã bệnh đến nửa tháng.”
“Ồ.” Bạch Nguyệt đáp lại: “Vậy em đi câu cá trước, đi câu sớm một chút sẽ có nhiều cá hơn.”
“Lát nữa anh vào rừng săn bắn, gần tối mới trở về, nếu phát hiện mình gặp nguy hiểm, em phải ngồi vào xe đợi đến lúc anh trở về.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vậy còn anh thì sao, nếu anh gặp nguy hiểm thì làm thế nào?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Anh có chạy được tận 6 7 mét trong ba giây, hơn nữa, anh có mang theo dao, sẽ không sao đâu.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh đừng đi quá lâu, trưa mai chúng ta đã đi rồi, không săn được mồi cũng không sao, em còn có thể câu cá, anh đi 2 tiếng thôi có được không?”
Anh cũng không nỡ để cô ở đây lâu như vậy.
Ăn cơm xong.
Bạch Nguyệt câu cá, Cố Lăng Kiệt đeo balo xuất phát.
Cô nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt, cô thấy có thể là do anh xuất thân từ quân nhân, cho nên cảm thấy anh rất đàn ông, rất đẹp trai, rất có cảm giác an toàn, trong lòng rất ấm áp.
Cô kiên nhẫn ngồi câu cá, đến 3 giờ chiều, cá cô câu được cũng không lớn, chỉ câu được hai mươi mấy con.
Đến 3 giờ 50, Cố Lăng Kiệt từ trong rừng trở về, bắt được một con gà rừng.
Bạch Nguyệt vui vẻ, chạy về phía anh: “Anh bắt được rồi à?”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Cũng không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho chúng ta ăn bữa tối, lát nữa anh sẽ đi xem xem trong bẫy chúng ta có con mồi nào không?”
“Tuyệt vời thật, vậy thế này đi, em đi hầm con gà này trước, em cũng câu được hai mấy con cá, có lẽ đủ cho chúng ta ăn rồi.”
“Trong bẫy có cá không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt nhận gà rừng trong tay anh, trả lời: “Vẫn chưa có, em cũng không biết có cá không nữa?”
Cố Lăng Kiệt đi xem, vươn tay bắt được: “Có hai con, trông cũng không nhỏ.”
“Ồ?” Bạch Nguyệt xách xô qua.
Cố Lăng Kiệt bắt cá chép bỏ vào trong xô, con cá chép này cũng phải được 5 6kg.
“Lần này, hình như chúng ta ăn không hết rồi.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Ừ, ăn không hết thì mang đi, hồ nước này nhìn rất sạch sẽ, anh đi vào rừng, một tiếng nữa anh sẽ trở về.”
“Được.”
Cố Lăng Kiệt đi vào rừng xem trong bẫy có con mồi nào không, Bạch Nguyệt thì làm sạch con gà trước, sau đó bỏ vào trong nồi hầm, con gà này phải hầm trong hai tiếng mới mềm được.
Cô làm gà xong thì bắt đầu làm sạch cá.
Cá cô câu cũng không lớn, hay là làm món cá nướng nhỉ, nhưng con cá chép trong bẫy Cố Lăng Kiệt thì lại lớn hơn nhiều.
Cô chỉ giết một con, thái cá thành miếng phi lê, Cố Lăng Kiệt từ trong rừng đi ra, còn xách thêm một con gà rừng.
“Xem ra chúng ta đã bội thu, ngày mai có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Ừ, anh gỡ bẫy xuống cho nên tốn chút thời gian, thơm quá, gà đã hầm xong rồi sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi, nhìn đồng hồ đã là 4 giờ 20.
“Vẫn chưa, phải hầm thêm một tiếng nữa mới ăn được, chúng ta vẫn còn rau khô đúng không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Vẫn còn, anh mang theo hơi nhiều.”
“Nửa tiếng nữa em sẽ bỏ vào.”
“Gà này em định nấu món gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Những chuyện này cứ giao cho em, anh đi tắm rửa một lát đi, em sẽ làm xong những thứ này khi trời còn sáng.” Bạch Nguyệt cười nói, nhận con gà trong tay Cố Lăng Kiệt.
Cô có sở trường về nấu ăn, cũng thích tự mình làm.
Toàn thân Cố Lăng Kiệt đều là mồ hôi, vì vậy anh nghe lời cô, đi bơi một lát.
Sau khi Bạch Nguyệt làm sạch con gà, cắt thành bốn phần, cho vào núi nilon.
Cô nhớ trên xe Cố Lăng Kiệt có chiếc tủ lạnh nhỏ, ngày hôm nay chắc chắn sẽ không ăn hết con gà này, cô đặt vào tủ lạnh, để ngày mai ăn, vẫn rất tươi ngon.
Bạch Nguyệt đi tới: “Anh tắm rửa đi, em đã giặt sạch quần áo rồi.”
“Ừ, em cũng đi bơi sớm đi, nước rất mát.” Cố Lăng Kiệt đề nghị.
“Vâng.” Bạch Nguyệt cũng bơi một lát, sau đó tắm rửa, lúc đi ra ngoài, Cố Lăng Kiệt đang ngồi trước đống lửa nướng cá.
Bạch Nguyệt đã giặt sạch quần áo, phơi đồ lên, ngồi bên cạnh Cố Lăng Kiệt ngửi mùi thơm: “Nhìn có vẻ rất ngon.”
Cố Lăng Kiệt đưa cá đã nướng xong cho cô: “Cẩn thận kẻo bỏng.”
Bạch Nguyệt nhận con cá anh đưa tới, thổi thổi, xé thịt trên bụng cá ăn.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Ngày mai sau khi trở về, anh muốn để mẹ dẫn Thủ Thủ đến nước Mỹ, em thấy thế nào?”
Tim Bạch Nguyệt đập thình thịch, đập rất nhanh: “Em, có lẽ em không biết mẹ anh, bà ấy sẽ… nhìn em như thế nào?”
“Bà ấy rất hiểu em, cũng rất ủng hộ anh đến nước Mỹ tìm em, lúc trước quan hệ giữa hai người rất tốt, em đừng lo lắng, Thủ Thủ đã được 15 tháng, đã biết đi rồi, cũng biết gọi ba mẹ rồi.”
Bạch Nguyệt không biết, cô nên đối mặt như thế nào khi bọn họ đến đây, vì vậy có chút lo lắng.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt thâm tình của anh, rất mạnh mẽ, cũng rất vững chắc.
Cô thỏa hiệp gật đầu: “Nếu đã quyết định ở bên anh, dù sao cũng phải gặp mặt chứ. Anh để bọn họ tới đây đi, khi nào bọn họ đến?”
“Anh muốn sắp xếp vào dịp cuối tuần như thế này, em cảm thấy thế nào?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Cũng được, cuối tuần em sẽ có nhiều thời gian hơn.” Bạch Nguyệt nói rồi cúi đầu ăn cá.
Thật ra, tim cô đập nhanh hơn cô nghĩ, cũng không bình tĩnh như trong tưởng tượng của cô.
Cô hơi lo lắng, mẹ và con trai cô đến đây, không biết có gợi lại ký ức của cô không.
Nếu cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, tâm trạng có thể bình tĩnh như lúc này không…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK