Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1207: Phong Trần Mệt Mỏi, Thức Trắng Đêm​




CHƯƠNG 1207: PHONG TRẦN MỆT MỎI, THỨC TRẮNG ĐÊM
Dáng vẻ anh phong trần mệt mỏi, râu dài ra, trong mắt có tia máu, nhìn cô với ánh mắt sắc bén như dao.
Mục Uyển ngẩn người, Lã Bá Vĩ đã nói trước, cho dù Hạng Thịnh Duật biết hành tung của cô thì ít nhất ngày mai mới tìm thấy.
Cô không ngờ, trời còn chưa tối anh đã tìm thấy cô rồi.
Cô nhìn sắc mặt tái xanh của anh, có lẽ đang rất tức giận.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô, một khi anh tức giận, cô sẽ có hậu qủa càng thảm.
Nhưng trước đây cô không sợ, giờ càng không.
“Anh ăn chưa?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật vẫn mím môi, không nói gì, nhìn chằm chằm cô giống như cô là cái đinh trong mắt anh.
Mục Uyển đi tới trước mặt anh: “Ở đây có rất nhiều mì, còn có chân giò hun khói và đồ chay.”
Hạng Thịnh Duật bỗng đứng dậy, thô lỗ kéo Mục Uyển ném vào trong lều.
Anh cởi áo khoác, đập mạnh vào bên cạnh Mục Uyển, cúi xuống phủ lên người cô.
Mục Uyển đoán được anh muốn làm gì, nhưng giờ trong mắt Hạng Thịnh Duật chỉ có lửa giận, không hề có chút tạp niệm.
Anh cúi xuống hôn cô, vừa hung hăng lại mãnh liệt, hống hách lại ngang ngược.
Mục Uyển biết cho dù cô có giãy giụa cũng không được, giờ đang ở trong rừng, xung quanh đều là người của anh, cô chạy không thoát, cũng không biết chạy đi đâu.
“Em nghĩ rằng ngày mai anh mới tìm được em.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhìn cô từ trên cao, vẫn không nói gì.
Xem ra anh rất tức giận, dựa theo ngày thường, chắc chắn anh đã mỉa mai cô rồi.
“Lần này em ra ngoài là có nguyên nhân, anh có thể nghe em giải thích trước rồi tức giận được không?” Mục Uyển nói.
“Em nói đi.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển cảm thấy dáng vẻ này của anh rất nguy hiểm, không có chút khí thế để thương lượng: “Để em ngồi dậy trước đã.”
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhíu mày nhìn cô, một phút sau anh mới buông cô ra, ngồi dậy trước.
Mục Uyển ngồi đối diện anh: “Em phát hiện mình bị theo dõi.”
“Em bị theo dõi sao không nói cho anh biết, còn đánh ngất người của anh?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói, nhìn cô với ánh mắt sắc bén, vẻ không hề tin tưởng cô.
“Bởi vì em bị theo dõi nên mới đánh ngất người của anh, nếu không thì chẳng mấy chốc người khác sẽ điều tra mối quan hệ hai chúng ta.” Mục Uyển giải thích.
Hạng Thịnh Duật tức giận, nắm chặt cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người khác biết quan hệ chúng ta thì thế nào?”
Mục Uyển bị anh nắm đau, cô nhẫn nhịn: “Trước khi anh không còn quan hệ với Phó Hâm Ưu thì không được như thế, anh hiểu không? Với vị trí hiện tại của anh và em, bất kỳ sai lầm nào cũng được phóng to đến vô hạn, không dễ gì chúng ta mới đi tới hôm nay, em không muốn mình bị hủy hoại trong một ngày.”
Hạng Thịnh Duật híp mắt lại: “Ai theo dõi?”
“Lan Ninh phu nhân, giờ bà ta thẹn quá hóa giận, bà ta sai một nhóm người theo dõi em chứ không phải một hai người.” Mục Uyển nói.
“Cho nên em cố ý tắt máy, trốn vào khu rừng này, em gọi nói anh trước một tiếng không được sao?” Hạng Thịnh Duật vẫn tức giận, anh không bỏ qua điểm này được.
Mắt Mục Uyển gợn sóng, nhưng cô càng nhìn anh bình tĩnh hơn: “Em muốn biết anh quan tâm em bao nhiêu?”
“Cái gì?” Hạng Thịnh Duật nhíu chặt mày, buông tay Mục Uyển ra.
“Trước giờ anh chưa từng nói anh thích em, em hỏi anh cũng không thừa nhận.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật sửng sốt, vẻ mặt khác thường: “Anh định cưới em, cho em một danh phận, vẫn chưa đủ chứng minh à? Anh nói anh thích em, em sẽ tin sao? Vì tìm em, cả đêm anh chưa chợp mắt, giờ em còn chọc tức anh nữa.”
“Anh tìm em suốt đêm sao?” Mục Uyển quan sát anh.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật càng xấu, đứng dậy đi ra khỏi lều.
Trước đống lửa.
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ, có lẽ Hạng Thịnh Duật gần hết giận rồi.
Cô cũng đi ra ngoài lều, Hạng Thịnh Duật đang nhìn vào lều nhưng khi thấy cô thì quay mặt đi, làm bộ như không nhìn thấy cô.
Khóe miệng Mục Uyển cong lên, đi tới cạnh anh: “Tối qua anh đã ăn chưa?”
“Em đoán xem?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Em đi nấu mì cho anh, ăn no mới có sức để giận.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hạng Thịnh Duật không nói gì.
Mục Uyển lấy mì trong túi hành lý ra, đun nước sôi.
Trong túi hành lý còn có khoai tây, nấm, bắp cải và cà chua.
Cô rửa sạch nấm rồi cho vào nước, thái chân giò hun khói thành từng lát nhỏ.
Cô thấy những người khác đều nhìn vào nồi.
Hạng Thịnh Duật chưa ăn gì, chắc chắn thuộc hạ của anh cũng chưa được ăn.
Cô nói với Lã Bá Vĩ: “Anh đi nhóm một đống lửa khác rồi bắc nồi lên, nấu cho bọn họ chút mì đi.”
“Được.” Lã Bá Vĩ đáp lại rồi đi làm ngay.
Nồi thì có, nhưng chén bát thì không đủ, Lã Bá Vĩ gọt lớp vỏ ngoài của cành cây đi, cho bọn họ trực tiếp ăn trong nồi.
Một lát sau, nước sôi, Mục Uyển cho mì vào nồi.
Lã Bá Vĩ đi tới nói khẽ: “Tôi nghe mấy thuộc hạ kia nói, bọn họ đã tìm cô từ đêm qua tới giờ, Hạng Thịnh Duật chưa hề chợp mắt.”
Mục Uyển nhìn về phía Hạng Thịnh Duật.
Anh đang nhìn cô, khi thấy cô nhìn anh thì dời mắt đi, đưa lưng về phía cô.
“Trong túi du lịch có dụng cụ rửa mặt một lần, cô hỏi thử xem anh Hạng có muốn dùng không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Ừm, đợi anh ấy ăn xong, tôi sẽ hỏi.” Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ phát hiện, cho dù là Mục Uyển hay Hạng Thịnh Duật đều ôn hòa hơn anh nghĩ.
Anh còn nghĩ rằng sẽ có một trận ầm ĩ.
Mục Uyển múc mì vào bát, cho chân giò hun khói đã thái thành từng lát vào rồi bưng đến trước mặt Hạng Thịnh Duật.
Anh nhận bát, nhanh chóng tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.
Mục Uyển im lặng ngồi cạnh anh.
Cô đợi Hạng Thịnh Duật ăn xong, định mở miệng thì nghe anh nói: “Còn nữa không?”
“Hả? Còn.” Mục Uyển đi lấy mì trong túi du lịch, phát hiện mì đã hết sạch, cô nhìn Lã Bá Vĩ hỏi: “Còn mì nữa không?”
Lã Bá Vĩ lộ vẻ mặt khó coi, chỉ vào nhóm thuộc hạ đang ngồi xổm dưới đất ăn mì: “Tất cả đều bị bọn họ ăn hết rồi.”
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Chỉ còn cà chua thôi, anh muốn ăn không?”
“Anh không ăn.” Anh hờn dỗi, ngồi một mình trong lều.
Mục Uyển cầm bát đi tới, Lã Bá Vĩ nhận lấy rồi hỏi cô: “Chúng ta phải thu dọn hành lý, lát nữa sẽ trở về sao?”
Mục Uyển cũng rất bất đắc dĩ, kế hoạch không thay đổi nhanh như thế, Hạng Thịnh Duật giống như bão tố, phá hết sự sắp xếp của cô.
“Tôi đi hỏi anh ấy thử.” Cô rửa sạch hai quả cà chua rồi đưa cho Hạng Thịnh Duật.
Anh nhận lấy, lạnh mặt cắn một miếng.
“Anh đã không ngủ suốt đêm rồi, lát nữa có muốn ngủ một lát không?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nằm trong lều, tiếp tục ăn cà chua.
Mục Uyển cẩn thận nằm cạnh anh: “Nếu tối nay anh muốn ở lại đây, vậy thì bảo thuộc hạ của anh làm một chiếc giường, hơn nữa, bọn họ cũng khá nhiều người, ăn cũng nhiều, nếu muốn ăn no vào buổi tối, em cảm thấy nên để họ đi săn thú hay bắt cá gì đó.”
Mục Uyển mới nói xong thì nghe một tiếng đoàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK