Chương 287: Cháy Nhà Ra Mặt Chuột
Lã Minh biết thân phận của mình, cô đã sớm đoán ra.
Cô rời nhà Lã Minh không làm nữa, lúc Lã Minh quay về đã tức giận.
Mẹ cậu ta khẳng định đã nói xấu cô rất nhiều, bao gồm việc nói ra thân phận thật sự của cô.
“Phí công cô biết em xảy ra chuyện, việc đầu tiên nghĩ tới là quay lại cứu em, giờ em còn chê cô là bác sĩ tâm lý sao?” Bạch Nguyệt đùa nói.
“Cứu tôi? Cô lấy của bố tôi bao nhiêu tiền?” Lã Minh châm chọc.
“Trước kia làm bác sĩ tâm lý cho em, là tiền ký hợp đồng, lần này, không có.” Bạch Nguyệt khẳng định nói, chăm chú nhìn Lã Minh.
Lã Minh đánh giá sắc mặt cô, dường như muốn nhìn ra chút manh mối rằng cô đang nói dối, thế nhưng, không hề có.
“Cô thật sự vì quan tâm tôi, vì thế mới đến cứu tôi?” Lã Minh có chút dao động.
“Trong phạm vi pháp luật bình thường, chỉ cần em trong sạch, cô sẽ dùng trăm ngàn cách chứng minh em trong sạch, chỉ cần em vô tội, cô sẽ không để người khác đổ oan cho em.”
“Cô giáo Bạch, em không có giết người, người đó không phải là do em giết.” Phòng tuyết tâm lý của Lã Minh bị phá bỏ. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Vì sao em lại xuất hiện ở hiện trường vụ án?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Mẹ em không chỉ cố ý bỏ qua bạn học bắt nạt em, còn đuổi cô đi, em rất tức giận, muốn làm chút chuyện gì đó thể hiện sự tức giận của bản thân, em muốn xả hơi xe của mấy đứa bạn đã bắt nạt em.
Bọn chúng biết là em, liền giật dây Trương Thu Hà báo cảnh sát, nói em cưỡng hiếp cô ấy.
Ngày xảy ra vụ án, em muốn cảnh cáo Trương Thu Hà, liền cạy khóa cửa nhà cô ấy, sau khi mở ra, phát hiện mùi máu rất tanh, còn có tiếng khóc của Trương Thu Hà.
Em ý thức được nhà bọn họ xảy ra chuyện rồi, lén lút đi vào, mở cửa phòng Trương Thu Hà, thấy cô ấy nằm trên giường, không mặc quần áo, nhưng chỗ đó của cô ấy bị bong bóng trắng bịt kín rồi, trong miệng cũng có, đều là thứ gì đó màu trắng, cổ họng chảy máu.
Em lại đẩy cửa phòng bên cạnh phòng Trương Thu Hà.
Mẹ cô ấy cũng chết trên giường, bị cắt thành từng khúc, chết rất đáng sợ.
Em liền nghĩ, nếu mẹ cô ấy ở đây, bố cô ấy có lẽ cũng ở đây, em sợ lưu lại dấu vân tay, liền lau đi dấu vân tay trên cửa phòng Trương Thu Hà, lại lau cả dấu vân tay trên cửa phòng mẹ cô ấy.
Cuối cùng tìm thấy xác của bố Trương Thu Hà trong nhà tắm.
Chỗ đó của ông ấy bị cắt rồi, nhưng…” Lã Minh ngừng lại không nói nữa.
“Nhưng cái gì?” Trực giác nói cho Bạch Nguyệt đây là một manh mối quan trọng.
Lã Minh nhìn vào mắt Bạch Nguyệt, lại nhìn thức ăn mà cô mang tới, tiếp tục nói: “Trên bồn nước vốn có một cái điện thoại, trong đó có vài video, cực kì máu tanh, em lấy rồi.
Em rời khỏi nhà Trương Thu Hà, va vào người khác, em đoán là bọn họ đổ oan cho em, quả nhiên, bọn họ quả nhiên đổ tội cho em.”
“Vậy vì sao cái gì em cũng không nói, em phải biết là không nói gì, đối với em, rất bất lợi.” Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Cách gây án của bọn chúng rất thần kì, tố chất tâm lý rất tốt, là chuyên gia đó. Em muốn xem xem, đám cảnh sát kia có thể tìm ra bọn chúng không, vì thế, cái gì cũng không nói.”
Bạch Nguyệt nhìn tia sáng trong mắt Lã Minh, trong lòng có một dự cảm không lành.
Lã Minh còn nhỏ, giống như một tờ giấy trắng có thể vẽ lên rất nhiều thứ, vẽ lên cái gì, sẽ tạo thành một bức tranh như thế.
Nhất định phải tìm ra hung thủ giết người, đồng thời khiến hung thủ chịu tội trước chế tài pháp luật, bằng không, sẽ khiến Lã Minh sinh ra tâm lý vặn vẹo.
“Em ăn trước đi, cô đi lấy nước cho em.” Bạch Nguyệt rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lã Minh mở hộp thức ăn ra.
“Vẫn là cô lợi hại, vừa đến Lã Minh đã mở miệng nói chuyện rồi. Thế nhưng, vì sao cô không hỏi trong điện thoại rốt cuộc có nội dung cụ thể gì?” Trần Bình không hiểu nói.
“Thứ nhất, cậu ấy nói rồi, cậu ấy muốn xem xem năng lực của cảnh sát thế nào, vì thế, cậu ấy sẽ không nói, cho dù là tôi hỏi đi chăng nữa. Thứ hai, cậu ấy đã lộ ra vài từ, chuyên gia, tố chất tâm lý tốt, rồi nghi ngờ hung thủ quay lại quá trình phạm tội, nhưng bọn chúng sẽ không để lộ thông tin của mình, vì thế tỷ lệ tìm ra hung thủ thông qua đoạn video là rất thấp.”
“Lẽ nào là sát nhân liên hoàn tùy tiện giết người? Thế nhưng trước mắt không có thấy vụ án nào tương tự như thế. Đây sẽ không phải là lần đầu tiên giết người chứ? Thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Trần Bình nhíu chặt mày.
Mới nhậm chức, sợ nhất là gặp phải mấy vụ án kiểu này.
“Tùy tiện giết người?” Bạch Nguyệt híp mắt, cũng cảm thấy bực bội, đây đồng nghĩa với việc mò kim đáy bể, không có chút đầu mối nào.
“Có thể lấy được đoạn video không? Mặc dù cơ hội rất nhỏ, nhưng, vẫn còn hơn không có chút đầu mối nào.” Trần Bình đề nghị.
“Đừng hỏi Lã Minh về video thì tốt hơn, bằng không nó sẽ nghi ngờ năng lực của các anh. Các anh bắt được Lã Minh ở đâu vậy?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ở nhà cậu ta. Sao vậy?” Trần Bình không hiểu hỏi.
“Lã Minh gọi cách gây án này là hoàn mỹ, khẳng định cậu ấy sẽ không tiêu hủy video, có khả năng sẽ giấu đi. Các anh đến nhà Lã Minh tìm đi, hoặc là, lưu trữ trên dữ liệu đám mây.” Bạch Nguyệt đề nghị.
Trần Bình dặn dò cấp dưới đi làm, Bạch Nguyệt rót nước mang vào phòng thẩm vấn.
Sau khi đi vào, cô không nói gì, chỉ nhìn Lã Minh ăn.
Lã Minh ăn như hổ đối, nhìn có vẻ rất đáng thương.
“Sau khi em vào đây, bố em có đến thăm em không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Lã Minh nhún vai, tỏ vẻ không sao cả nói: “Chuyện lần này quá chấn động rồi, ông ta hận không thể giết chết em ý. Vốn giữa em và ông ta cũng chả có bao tình cảm.”
“Phí ông ấy trả cho cô cũng không thấp, ông ấy vẫn rất yêu em.”
“Hừ.” Lã Minh cười nhạo một tiếng: “Tình cảm là thứ mà tiền tài không mua nổi. Ông ta tiêu tiền thỏa thích, nhưng bỏ ra tình cảm thì rất khó, có lúc em hận bản thân là con của ông ta, không cảm nhận được chút tình thương của bố nào.”
“Cô luôn không nói với em chuyện của cô, chuyện của cô còn ly kì hơn của em rất nhiều, chờ cô cứu em ra khỏi đây, cô sẽ từ từ kể với em.” Bạch Nguyệt đứng dậy.
Lã Minh cũng đứng dậy: “Cô giáo Bạch, sao cô lại tốt với em như thế? Chúng ta rõ ràng mới quen biết chưa đến vài ngày.”
“Đều là người lưu lạc nơi chân trời xó bể, cảm thấy em rất có duyên với cô, hơn nũa, tình cảm là đến từ hai phía, em có thể bảo vệ cô trước mặt mẹ mình, đồng thời tin tưởng cô, cô cảm thấy rất cảm động. Em ở đây thêm vài ngày nữa, cô sẽ mang đồ ăn ngon đến cho em.”
“Cô giáo Bạch.” Lã Minh có chút cảm động: “Em còn có 1 manh mối, người phụ nữ đó rơi mất khuyên tai, bị em nhặt được, kẹp trong sách của em, nói không chừng, trên khuyên tai có dấy vân tay.”
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Từng phạm sai lầm, không có nghĩa cả đời sẽ làm sai.
Lã Minh có cơ hội đi chính đạo: “Ngày mai cô lại đến thăm em.”
Bạch Nguyệt ra khỏi cửa, Trần Bình liền cảm ơn: “Quả thật quá giỏi rồi, đứa nhỏ này nói ra rồi, giờ trong kho lưu trữ có vân tay của tất cả mọi người, chỉ cần tìm được dấu vân tay trên khuyên tai, rất nhanh có thể tìm ra hung thủ, vụ án này cũng có thể phá rồi, có vẻ, đúng là không có quan hệ gì với Lã Minh, chỉ cần không có quan hệ với cậu ta, có thể qua ải phó thống đốc Lã rồi, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Bạch Nguyệt chỉ mỉm cười, cô cứ cảm thấy, sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng…