Chương 458: Tử Sinh Vì Đại Nhân Sinh Như Thế.
CHƯƠNG 458: TỬ SINH VÌ ĐẠI NHÂN SINH NHƯ THẾ.
Bạch Nguyệt khóc nấc lên, đôi mắt đã đỏ hết.
Đôi mắt của Cố Lăng Kiệt cũng trở nên đỏ đỏ, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, giọng khàn khàn nói :
"Được. Chúng ta sẽ không rời xa nhau. Việc đầu tiên anh muốn làm là đưa Thẩm Ngạo cùng Thịnh Đông Quang lên tòa án quân sự."
"Thẩm Ngạo? Bố của Thẩm Diên Dũng hả?" Bạch Nguyệt kinh ngạc.
Cố Lăng Kiệt gật đầu :"Sợ hả?"
"Có anh ở đây em còn phải sợ cái gì chứ." Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
"Có em ở đây, cái gì anh cũng sợ." Cố Lăng Kiệt nhấn mạnh.
Mặc kệ sợ hay không sợ, bọn họ đều muốn ở cùng một chỗ.
Trong nhà họ Cố, bầu không khí vô cũng áp lực.
Tống Tâm Vân đã mời hòa thượng tới đây, bọn họ không hiểu nhiều, cái gì cũng nghe theo sự sắp đặt của hòa thượng.
Bạch Nguyệt nhớ tới Cổ đại sư kia, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt nói :"Anh nghĩ xem, nếu như chúng ta mời Cổ đại sư đến, anh ta có đến không?"
"Anh không tin những thứ này." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, trong mắt hiện lên tia khác thường.
Bạch Nguyệt cầm chặt tay anh :"Anh ta không phải không tốt như anh nghĩ đâu ?"
"Anh không tin. Không nói chuyện này nữa, tối nay anh muốn túc trực bên linh cữu, em không nên ở cùng, nghỉ ngơi cho khỏe, em còn phải chăm sóc mẹ anh đấy." Cố Lăng Kiệt đổi chủ đề.
"Làm sao em có thể ngủ được, em giúp anh chăm sóc họ, mẹ anh khẳng định cũng sẽ túc trực bên linh cữu, em không ở lại thì làm sao có thể chăm sóc bà ấy được." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt thở dài :"Lúc nào em cũng bướng bỉnh như vậy."
"Em hiểu rất rõ bản thân mình. Em biết là anh đau lòng thay em, nhưng mà, em sẽ mất ngủ, nếu như nằm trên giường mà không ngủ được, không bằng ở lại đây cùng anh." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Được."
Hòa thượng đã tới, Cố Lăng Kiệt nghe theo hòa thượng, đem thi thể đi đổi quần áo mới, rồi cẩn thận ôm Cố Thanh Hùng đặt bên trong quan tài thủy tinh, phủ lên trên mặt ông một lớp vải trắng.
Bạch Nguyệt có chút thương cảm, hai năm trước, Cố Thanh Hùng cường tráng như vậy, thế mà chủ hai năm ngắn ngủi, ông đã nằm trong quan tài, sau đó sẽ nhanh chóng bị đem đi hỏa táng, thiêu hủy máu thịt, chỉ còn lại một hũ tro cốt, rồi ông lại nhanh chóng biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Trước kia, ông cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn một làn mây khói.
Tính mạng yếu ớt như thế.
Cô cầm tay Cố Lăng Kiệt, cảm nhận được tay của Cố Lăng Kiệt lạnh băng, cô càng muốn đem tay mình sưởi ấm cho anh.
Sắp xếp xong linh đường, Trương Tinh Vũ, Lâm Tiến, cùng với đám người Lâm Tiến mang tới, nguyên một đám người gọi điện thông báo ra ngoài : Cố Thanh Hùng đã qua đời.
Lo xong chuyện nhà, xử lý các vấn đề chính trị, năm người Trương Tinh Vũ gọi điện thoại tới mười giờ tối, ở lại nhà Cố Lăng Kiệt ăn cơm.
Buổi tối, Cố Lăng Kiệt, Tống Tâm Vân, Bạch Nguyệt, ba người cùng nhau túc trực bên linh cữu.
Đem đệm giường cao cấp đặt trên mặt đất, ba người cùng ngồi phía trên dựa vào ghế sofa.
Tống Tâm Vân nhìn bàn thờ, rất là thương tâm.
Một khung ảnh Cố Thanh Hùng, một ngọn đèn dầu, một phần trái cây cúng, ở bên trong bếp lò thỉnh thoảng đốt tiền giấy, liên tục đặt lên kệ phát nguyện còn có tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, Quan Thế Âm đại từ đại bi, Chú Đại Bi tiếng Phạn, kinh Quan Âm, văn Sám hối, chú Đại Minh, Kinh Prajna Paramita v..v.
"Đời này của ông ấy, chỉ một lòng vì chính trị, cuối cùng bị chính trị làm cho mệt mỏi, thật ra tâm nguyện của ông ấy là làm Tổng thống, nhưng mà, ông ấy hay nóng nảy, lại quá hấp tấp, gây thù khắp nơi, cuối cùng ngay cả tư cách tranh cử cũng không có, đợt tuyển cử hai năm trước đối với ông ấy có đả kích rất lớn dẫn đến buồn bực không chịu được." Tống Tâm Vân cảm thán nói.
"Trong cuộc sống quan điểm mỗi người mỗi khác, có người hám tài, có người hám sắc, có người hám quyền, cũng có người yêu chúng sinh, chỉ cần ông ấy cảm thấy đời này đã đi đúng đường, vậy là tốt rồi, dù sao cũng không phải sống cho người khác xem mà sống vì chính mình, mặc dù không có thành công nhưng cũng đã cố gắng hết sức." Bạch Nguyệt trấn an.
Tống Tâm Vân khẽ cười một tiếng, cầm chặt tay Bạch Nguyệt :"Con thật sự rất khéo hiểu lòng người, hiện tại cô đã biết rõ tại sao Cố Lăng Kiệt lại thích con như vậy?"
Bạch Nguyệt xem như chính mình đã nhận được đồng ý của Tống Tâm Vân, cũng rất cảm động, mặc kệ trước kia mình cố gắng bao nhiêu cũng bị người khác bài xích.
Cố Lăng Kiệt nhìn hai người có quan hệ tốt như vậy cũng rất vui mừng :"Tiểu Nguyệt, sau này em ở lại đây chăm sóc mẹ."
"Ừm. Được." Bạch Nguyệt đáp.
"Ở lại đây cái gì? Các con không định đi sao?" Tống Tâm Vân kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nguyệt.
"Cố Lăng Kiệt, anh ấy định ở lại, rồi đi đối mặt." Bạch Nguyệt giải thích.
"Đối mặt cái gì?" Tống Tâm Vân khẩn trương nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt thâm thúy nhìn Tống Tâm Vân :"Con có chút chuyện nhất định phải làm, mẹ, mẹ còn nhớ anh trai của mẹ không?"
Tống Tâm Vân dừng lại :"Có. Vì sao lại nhắc đến anh ta."
"Bố đã nói cho con một chuyện, nghe nói năm đó ông ta là người có khả năng nhất được đề cử trở thành Tổng thống, tài hoa hơn người, chiến tích xuất sắc, mặc kệ là ở đâu cũng có thể làm nhiệm vụ vô cùng hoàn mỹ, cũng là Thống đốc trẻ tuổi nhất, đúng không?" Cố Lăng Kiệt hỏi, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm.
Đôi mắt Tống Tâm Vân thõng xuống, con mắt đỏ lên :"Anh ta, quả thực là rất có tài, mười ba tuổi đã thi đỗ đại học chính trị và pháp luật, mười tám tuổi tốt nghiệp bằng tiến sỹ, bị phái đi tới thị trấn nghèo nhất.
Năm đầu tiên liền kêu gọi các thương nhân đầu tư, sửa đường cái, năm thứ ba đã khiến thị trấn nghèo nhất đó trở thành một thị trấn giàu có.
Năm thứ tư phải đi công tác, thành phố kia phần lớn là vùng núi, anh ta liền khai thác du lịch và cây công nghiệp, trong bốn năm, thành phố kia liền trở thành thánh địa du lịch được toàn thế giới biết đến, anh ta từ Thị trưởng lên Thống đốc.
Trong lúc anh ta hai mươi sáu tuổi làm Thống đốc, lại chú trọng tới nông nghiệp, lần nữa kêu gọi đầu tư, sửa lại đường cái, xây dựng sân bay, làm buôn bán bên ngoài, chỉ trong thời gian bốn năm đã khiến cho giá trị sản lượng quốc dân tăng lên bốn lần, còn dùng tài khoản của chính mình mở nhiều trường học miễn phí, học bổng, cuối cùng năm anh ta ba mưới hai tuổi bị mưu sát."
"Mưu sát?" Bạch Nguyệt khiếp sợ.
"Cả đời anh chỉ có đúng một khuyết điểm, đó chính là nuôi một cô gái ở bên ngoài, anh ta biết cô gái đó vào năm anh ta mười tám tuổi tốt nghiệp bị phái tới thị trấn nghèo nhất đó biết được.
Mẹ đã nhìn thấy cô gái đó, lớn hơn anh ta hai tuổi, rất đẹp, một đôi mắt to, tràn đầy sức sống, bởi vì nhà nghèo nên từ nhỏ không được đọc sách, thế nhưng cô lại tự học, có thể nói lưu loát tiếng Anh, tiếng Đức, chỉ là bố mẹ ta không đồng ý, bắt anh phải cưới con gái thiên kim của bạn bè họ.
Về sau đưa vào đầu tư bên ngoài, phát triển buôn bán bên ngoài, việc thành lập các trường học miễn phí đều là do cô gái kia làm.
Thời điểm anh ta chết là tại trong nhà cô gái đó, cả nhà bọn họ đang tụ tập, cô gái đó, anh ấy, cùng với hai anh trai của cô gái đó, một chị gái cùng với hai chị dâu, một anh rể, cha mẹ tuổi già, hai em trai, một em trai của chị dâu, kể cả hai con gái của anh cả, một đứa con trai của anh hai, một đứa con trai của cậu tư, tổng cộng mười bảy người, toàn bộ bị giết trong buổi tối hôm đó, một người cũng không để lại, đứa trẻ nhỏ nhất cũng chỉ mới hai tuổi."