Chương 263: Bất Kể Cô Thế Nào Thì Anh Vẫn Sẽ Luôn Ở Bên Cạnh
"Nếu em muốn, anh cũng sẽ tiêm vào cùng em. Chỉ cần em bằng lòng ở cùng với anh thì anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho em. Thật ra em cũng biết rõ những điều này mà." Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt chống tay lên mặt và quan sát Tô Khánh Nam: “Anh thật sự bằng lòng làm bất kỳ chuyện gì sao?"
"Chuyện gì cũng bằng lòng." Tô Khánh Nam không cần suy nghĩ nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Tôi biết rồi, tôi đi rửa tay đã." Cô đứng dậy và đi về phía phòng vệ sinh. Sau khi rửa tay xong, cô nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Trong những kiến thức căn bản mà cô đã học, tình yêu theo cách gọi của nguyên tố hoá học chính là Dopamine. Sau khi con người có cảm giác yêu sẽ phát sinh chất hóa học này, nó sẽ khiến trong lòng người ta cảm thấy ngọt ngào, gương mặt rạng rỡ và chìm đắm ở trong thế giới cổ tích, chỉ số thông minh giảm xuống bằng 0, trong mắt chỉ nhìn thấy được ưu điểm của đối phương, trong đầu chỉ có đối phương, nếu không gặp được sẽ thấy rất khó chịu.
Nhưng thành phần hóa học này cũng sẽ theo sự trao đổi chất mà biến mất, chúng chỉ ở lại trong cơ thể lâu nhất là ba tháng.
Sau ba tháng, điều duy trì quan hệ nam nữ không phải là Dopamine mà phải xem mức độ tu dưỡng cá nhân, ý thức trách nhiệm và thái độ đối với cuộc sống.
Lúc này, lý trí đã trở thành chủ đạo, tiêu chuẩn xem xét là thói quen và thích ứng mà không phải là cám dỗ nữa. Khi đó người ta sẽ đứng ở trên góc độ lý trí để nhìn nhận ưu điểm và khuyết điểm của đối phương.
Bởi vì tìm bạn đời nên yêu cầu đối với đối phương sẽ càng cao hơn, sẽ phóng đại những khuyết điểm của đối phương lên. Trong cuộc sống sẽ có tranh cãi, va chạm cho đến khi bọn họ quyết định từ bỏ và lại tiến hành một cuộc hành trình Dopamine khác.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt càng ngày càng thích nhau là vì điều gì? Vì Dopamine không ngừng phát sinh sao? Tô Khánh Nam yêu Bạch Nguyệt lại là vì sao?
"Tiểu Nguyệt." Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên.
Bạch Nguyệt thấy Cố Lăng Kiệt ở trong gương, ánh mắt thoáng tránh né.
"Sao em lại ở đây?" Cố Lăng Kiệt hỏi và đi về phía cô.
Bạch Nguyệt đề phòng nhíu mày rồi xoay người đối mặt với Cố Lăng Kiệt: “Tôi nghĩ trước đó mình đã nói đủ rõ ràng rồi chứ? Anh là nguồn gốc sự đau khổ của Bạch Nguyệt, về sau đừng gặp nhau nữa. Cho dù chúng ta có gặp cũng xem như không quen biết."
Cô cúi đầu đi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt chặn ở trước mặt cô và nắm lấy cổ tay cô, xoay người đẩy cô tới trên vách cửa: “Anh trở thành nguồn gốc đau khổ của Bạch Nguyệt, còn em thì sao?"
Bạch Nguyệt dừng lại một lát, không hiểu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Anh nói vậy là có ý gì?"
"Anh nghĩ em hẳn phải hiểu rõ tình cảm của Bạch Nguyệt đối với anh hơn anh chứ? Dù sao, em vẫn ở cùng với cô ấy, trải qua tất cả những gì cô ấy đã trải qua. Em phải hiểu rõ cô ấy hơn bất kỳ người nào khác. Anh hỏi em, Bạch Nguyệt hi vọng anh và cô ấy cuối cùng sẽ ở bên nhau sao?" Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng rực hỏi.
Bạch Nguyệt siết chặt nắm đấm: “Các người không thể ở cùng một chỗ."
"Vì sao lại không thể?" Cố Lăng Kiệt hỏi ngược, trong mắt hiện ra sự đau xót, chân mày cũng nhíu chặt.
Bạch Nguyệt nâng cằm lên: “Tôi thấy cũng không có gì cần thiết để phải giấu cả. Anh cũng có thể nhìn ra được, trước kia Bạch Nguyệt quá đau khổ, quá bất lực, quá đau lòng. Mỗi ngày trôi qua chính là sự dày vò đối với cô ấy. Cô ấy lo lắng quá nhiều điều, gánh vác quá nhiều điều, cũng phải chịu đựng quá nhiều, cho nên bệnh tình của cô ấy càng lúc càng nặng, tới mức không thể chịu đựng được nữa. Nếu cứ phát triển theo hướng đó, cô ấy sẽ giống như mẹ mình, chẳng làm được gì ngoài bị nhốt ở trong viện dưỡng lão đến khi chết. Cho nên khi tinh thần cô ấy sắp suy sụp đã tự thôi miên chính mình. Tôi chính là vật sinh ra sau khi cô ấy thôi miên, không biết yêu, không có tình yêu, không biết đau khổ, không cần phải uống thuốc, càng không mất ngủ. Cô ấy hẳn sẽ không bao giờ trở về nữa. Mà tôi lại không yêu anh."
Trái tim Cố Lăng Kiệt đập thịch một cái, bàn tay thả lỏng.
Anh ta thà rằng cô giả vờ không yêu mình để bảo vệ mình cũng không muốn cô biến thành một người khác.
Anh ta không biết... nên làm thế nào?
Bạch Nguyệt chui qua dưới khuỷu tay của Cố Lăng Kiệt và ngoái đầu nhìn thấy anh ta còn đang sững sờ."Bạch Nguyệt hi vọng anh có thể hạnh phúc với Chu Hân Ly. Cô ta thật lòng yêu anh đấy. Từ nay về sau, con đường của anh sẽ rộng mở, ở mãi trên cao, đánh đâu thắng đó. Nếu như anh cũng yêu cô ấy, hãy làm những chuyện mà cô ấy muốn anh làm đi."
"Không có Bạch Nguyệt thì Cố Lăng Kiệt sẽ không hạnh phúc, cô có biết điều đó không?" Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi ngược lại.
Khóe miệng Bạch Nguyệt nâng lên: “Ý thức trách nhiệm của anh rất mạnh. Chu Hân Ly sinh con cho anh nên anh phải cưới cô ta. Cái gọi là Dopamine đều không lâu dài nên yêu cũng sẽ biến mất theo thời gian mà thôi. Không có bao nhiêu người có thể vì một tình yêu mà kết hôn, cho dù lúc đó có cưới vì yêu cũng không nhất định có thể sống với nhau tới cuối cuộc đời được. Đây chính là cuộc sống."
"Em không cảm thấy đáng buồn cho quan điểm sống của mình sao? Trong lịch sử có rất nhiều người sẵn lòng chết vì một người. Bạch Nguyệt, em đừng thất vọng về cuộc đời nữa." Cố Lăng Kiệt lo lắng nói.
Bạch Nguyệt nhún vai nhưng không nhìn Cố Lăng Kiệt: “Nếu như anh là Bạch Nguyệt, anh trải qua những gì cô ấy đã từng trải qua thì anh sẽ không còn hi vọng, sẽ không còn chút nhân từ nào đối với thế giới này nữa. Anh hãy sống tốt cuộc sống của chính mình đi. Tôi không mong sẽ tổn thương anh, nhưng nếu anh cứ muốn dây dưa nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Cô nói xong liền dứt khoát rời khỏi phòng vệ sinh.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Lăng Kiệt vẫn nhìn theo bóng dáng Bạch Nguyệt rời đi, trông cô thật cao ngạo, lạnh lùng giống như một nữ chiến sĩ cô độc.
Anh ta biết đại khái về những chuyện Bạch Nguyệt từng trải qua.
Cô sinh ra trong một gia đình lạnh lùng, tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị ba đút thuốc, bị chồng bỏ. Từ khi còn bé, cô đã sống cùng với mẹ. Sau đó mẹ cô cắt cổ tay của cô và cũng cắt cổ tay mình tự sát.
Cô ra khỏi bồn tắm lớn và đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài lại phát hiện mình không muốn đi đâu cả, nên cô đã quay lại bồn tắm lớn để chờ chết, không ngờ lại được hàng xóm cứu.
Mẹ cô bị đưa tới bệnh viện tâm thần, cô không được ai nhận nuôi nên được đưa tới cô nhi viện.
Khi lớn lên và có thể tự nuôi sống mình, cô đã đón mẹ ra. Sau đó cô chìm vào bể tình nhưng vào đêm trước đám cưới lại bị chồng chưa cưới cùng bạn gái cũ bắt cóc và bị cưỡng hiếp.
Cô thật vất vả mới sinh ra đứa trẻ còn chưa đầy một tuần thì nó đã bị cướp đi.
Trong cuộc hôn nhân hơn ba năm, cô nhìn thấy chỉ là chồng phản bội, bản thân mình luôn cô độc cả ngày lẫn đêm.
Thật vất vả mới chờ được anh ta xuất hiện lại hại cô mất đi công việc, nhưng sau đó anh ta mất trí nhớ và quên cô, chỉ nhớ có Chu Hân Ly. Điều này chính là đau đớn và chua xót lớn nhất đối với cô.
Cô lựa chọn tự sát nhưng lại được cứu, sau đó cô đi học tâm lý. Khi thấy bọn họ sắp có thể ở cùng một chỗ thì lại xảy ra biến cố.
Cô thất vọng và bi quan trước thế giới này thì anh ta càng không thể từ bỏ cô được. Cho dù có phải dùng cả đời sau để đánh cược, anh ta cũng muốn làm cô nhìn thấy cuộc đời không chỉ có tuyệt vọng. Ít nhất anh ta sẽ vẫn ở cùng cô, không quan tâm cô biến thành thế nào.
Bạch Nguyệt trở lại chỗ ngồi thì thấy nhân viên phục vụ đã đưa lên bốn món ăn.
Cô không nói lời nào, gương mặt vô cảm cúi đầu ăn món trúc bọc thịt.
Tô Khánh Nam gắp một miếng thịt viên Đầu Sư Tử: “Em quá gầy rồi, nên ăn nhiều vào mới được."
"Ừ." Bạch Nguyệt đáp một tiếng và cắn một miếng lớn thịt viên Đầu Sư Tử, nhìn như vô tình hỏi: "Tô Khánh Nam, sao anh biết được Hình Bá Xuyên là kẻ thù giết ba anh?"