Chương 128: Tạm Biệt Cố Lăng Kiệt
CHƯƠNG 128: TẠM BIỆT CỐ LĂNG KIỆT
Bạch Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Cô mang đứa bé đến tìm Cố Lăng Kiệt thì anh sẽ nhận con sao? Bố mẹ Cố Lăng Kiệt sẽ nhận cháu sao?
Cố Lăng Kiệt không nhận ra cô nữa, vậy anh có ghét cô không?
Nếu bọn họ không nhận đứa bé này thì cô phải làm thế nào đây?
Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.
Bạch Nguyệt không thể trả lời được những câu hỏi này.
Tô Khánh Nam nở nụ cười châm chọc, hắn đứng lên mặc áo rồi nói với giọng lạnh lùng: “Yên tâm đi, tôi không tìm được con của cô, vì thế cô và Cố Lăng Kiệt không thể ở bên nhau đâu.”
Tô Khánh Nam quay người bước ra khỏi nhà Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thẫn thờ nhìn bóng lưng của Tô Khánh Nam.
Cô nghĩ rằng Tô Khánh Nam đã tìm thấy, chỉ là hắn không muốn nói với cô mà thôi.
Hắn sẽ không làm hại con của cô chứ!
Trong đôi mắt của Bạch Nguyệt hiện lên vẻ hoảng sợ, cô lo lắng mở miệng, “Nếu anh tìm thấy con của tôi thì tôi sẽ gả cho anh, tôi sẽ không đi tìm Cố Lăng Kiệt đâu, cho dù tôi và Cố Lăng Kiệt đã có con nhưng cũng không thể ở bên nhau được, bọn họ sẽ không thừa nhận đứa bé này.”
Tô Khánh Nam quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt bằng ánh mắt thâm thúy, môi hắn khẽ nhếch lên, “Thế thì tôi phải ráng tìm cho ra rồi, hy vọng cô không nuốt lời.”
Tô Khánh Nam mở cửa rồi rời khỏi nhà.
Bạch Nguyệt ngồi phịch xuống sô pha, vừa day day sống mũi vừa nhắm mắt lại.
Rốt cuộc đứa con của cô và Cố Lăng Kiệt đang ở đâu?
Chuông điện thoại của cô bỗng reo lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lưu San, trái tim lạnh lẽo bỗng dâng lên cảm giác ấm áp từ người bạn phương xa.
Bạch Nguyệt cầm điện thoại lên nghe máy.
“Tiểu Bạch, tết cậu có về không?” Lưu San dường như đang bị cảm, giọng nói cô ấy có vẻ hơi khàn.
Vốn dĩ Bạch Nguyệt không định về, nhưng thành phố A có bạn bè của cô, có mẹ của cô, cô phải về thăm họ mới được.
“Qua một thời gian đã, đến khi viện kiểm sát được nghỉ thì tớ sẽ về, lúc đó tớ mời cậu bữa cơm nhé, phải gặp nhau một bữa mới được.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, “San ngốc, tớ nhớ cậu lắm.”
“Tớ cũng rất nhớ cậu, à đúng rồi, giờ tớ đã là bác sĩ trong quân khu đặc chủng rồi, hôm qua ngẫu nhiên gặp phải Cố Lăng Kiệt, hình như anh ta không nhận ra tớ?” Lưu San nghi hoặc nói.
“San ngốc, tớ và anh ta đã là quá khứ rồi, đừng nhắc tới tớ trước mặt anh ta.” Bạch Nguyệt căn dặn.
“Tớ cũng hiếm khi gặp được anh ta, giờ anh ta đã là trung tướng rồi đấy, ngày nào cũng họp này họp kia, chỉ khi anh ta lên diễn thuyết tớ mới gặp được anh ta thôi đấy. Trong quân khu có rất nhiều quy định, cho dù bình thường có gặp phải anh ta trên đường đi nữa cũng không được đến gần, xung quanh anh ta có nhiều người vây quanh như vậy, tớ cũng không tới gần nổi.” Lưu San bất đắc dĩ nói.
“Anh ấy, giờ có ổn không?” Bạch Nguyệt vô thức buột miệng hỏi.
“Tất nhiên là rất ổn, anh ta phá được một vụ buôn bán vũ khí cực lớn nhưng lại bị trọng thương, sau khi khỏe lại liền được trao tặng huân chương, thăng tiến vượt bậc, cũng coi như một bước lên mây rồi. Nhưng có phải lúc bị thương đầu anh ta cũng có vấn đề luôn không?” Lưu San đoán mò.
“Chắc vậy rồi, thôi thế là tốt rồi, anh ta trở về quỹ đạo cuộc sống của anh ta, tớ cũng trở về quỹ đạo ngày thường của tớ.” Bạch Nguyệt hờ hững nói.
Ngoài việc, cô đã để lại trái tim của cô cho người đó rồi.
“Khi cậu về chúng ta phải gặp nhau đó, tớ có rất nhiều chuyện muốn kể với cậu, tớ muốn gặp cậu lắm rồi.” Lưu San nói xong liền cúp máy.
Bạch Nguyệt nằm trên sô pha, hay tay ôm lấy cơ thể, không hiểu sao mũi cô lại thấy cay cay, trái tim như mất đi một phần nào đó, cảm thấy…cô đơn.
Ba ngày trước khi viện kiểm sát nghỉ lễ, tối hôm đó, cục trưởng mời mọi người ăn tất niên.
Gần nửa năm nay Bạch Nguyệt chẳng làm gì, nhưng với cục trưởng thì đây đã là tốt lắm rồi.
“Kiểm sát viên Bạch, sau khi nghỉ tết, cô còn quay lại không?: Cục trưởng mở miệng hỏi dò.
“Chắc vẫn sẽ quay lại, còn khi nào thì phải xem cấp trên sắp xếp thế nào, có lẽ không quá lâu đâu.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Kiểm sát viên Bạch đúng là rất nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, nếu không phải cô chỉ được cử tới giám sát một thời gian thì tôi thật sự hy vọng cô là người của cục chúng tôi.” Cục trưởng giả lả nói.
Bạch Nguyệt bật cười, “Mọi người cùng cố gắng làm việc mà.”
Tối nay cô uống rất nhiều rượu, có lẽ là do tâm trạng không tốt.
Gần cuối bữa tiệc, Bạch Nguyệt ra ngoài hóng gió, cô bước tới chỗ cây tương tư, nhìn lên những tấm bảng gỗ treo khắp cây.
Tấm bảng mà cô và Cố Lăng Kiệt viết đã bị che khuất bởi những tấm bảng của người khác.
Nhớ lại quá khứ, cô đúng là rất ngu ngốc.
Lời hứa hẹn càng đẹp đẽ thì nỗi đau hiện tại càng thêm sâu sắc.
Cô muốn đi tìm tấm bảng của mình, sau đó lấy xuống và vứt đi.
Nhưng trên cây có quá nhiều tấm bảng gỗ, cả người cô đều bị tấm bảng che khuất.
“Đi đi, đừng để người khác đến gần, tối muốn yên tĩnh một mình.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bạch Nguyệt khựng lại một lúc, nhìn về phía người đang đứng trước cây tương tư, đó là Cố Lăng Kiệt.
Khuôn mặt anh lạnh lùng với ánh mắt đầy ác liệt nhìn lên những tấm bảng gỗ, ngoài vẻ lạnh như băng kia thì chỉ còn sự vô tình, cũng như sự xa cách không ai có thể đến gần.
“Ai?” Cố Lăng Kiệt bỗng phát hiện sau cây có người, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía cô.
Bạch Nguyệt rất bất ngờ khi gặp anh ở đây, sau khi lấy lại tinh thần, cô cúi đầu bước ra giải thích, “Trước đây tôi từng treo lên đây một tấm bảng gỗ, giờ không muốn treo nữa nên tới tìm lại.”
Cố Lăng Kiệt phất tay, chẳng thèm liếc mắt nhìn cô.
Trái tim Bạch Nguyệt như chùng xuống đáy vực sâu thăm thẳm.
Anh ấy thật sự không quen cô sao, thậm chí không có một chút ấn tượng nào sao.
Cô thẫn thờ lê bước đi khỏi nơi này, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Bước chân cô nặng trịch tưởng chừng không thể nhấc lên.
Cuối cùng cô vẫn không cam lòng đi như thế.
Khi bước tới cửa, Bạch Nguyệt quay lại nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đang viết một tấm bảng gỗ treo lên cây.
Trên tấm bảng viết rằng: Hải Lan, anh rất nhớ em.
Tim cô như bị chém một nhát dao.
Cô không thở nổi, lảo đảo lùi lại một bước, tay cô nắm lấy cạnh cửa, cố gắng chống đỡ cơ thể không còn chút sức lực.
Đôi mắt cô như bị sương mù bao phủ, những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, ánh mắt cô dán chặt vào bóng hình Cố Lăng Kiệt trong mơ hồ.
Cơ thể phản bội, đó là cơn giận dữ.
Trái tim phản bội, đó là nỗi đau đến điên cuồng.
Đau đến mức cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
Bạch Nguyệt lảo đảo lao ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì.
Yêu Tô Khánh Nam, muốn sống hạnh phúc cùng hắn, nhưng chưa bao giờ cô được trân trọng.
Yêu Cố Lăng Kiệt, muốn bất chấp mọi thứ, nhưng lại không có tư cách để làm như thế.
Ông trời sao lại hành hạ cô như thế, tổn thương ngày càng tàn nhẫn hơn.
Có phải ông trời không muốn cô sống tiếp?
Bạch Nguyệt nhìn những chiếc xe chạy ngang qua, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng, cô lao vào một chiếc xe đang trờ tới.
Chiếc xe đánh lái tránh qua người cô, sau đó chạy tiếp mà không thèm dừng lại.
Những chiếc xe khác cũng có ý tránh xa cô.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh.
Những giọt nước mắt rơi xuống như mưa, máu trong tim cô đã cạn khô, chỉ cần làm thế, sẽ không còn đau đớn, sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng sống không bằng chết nữa.
Cô hồi phục môt chút lý trí, cho dù chết cũng không thể làm hại người khác.
Bạch Nguyệt nhấc tay ấn chặt lấy lồng ngực, đi chậm rãi từng bước về khách sạn.
Cô không biết cô đã quay về phòng thế nào, nằm trên giường, cô chỉ biết thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
Đầu óc trống rỗng, trái tim vẫn quặn thắt từng đợt….
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!