Chương 994: Xong Chưa?
CHƯƠNG 994: XONG CHƯA?
Mục Uyển nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời, không từ chối cũng không muốn đáp lại, nhưng cô cũng biết càng chống cự, Hạng Thịnh Duật càng biến thái, có khi ‘muốn’ cô ngay trên xe cũng nên.
Đầu cô rất đau.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không trả lời, nụ hôn khẽ ban đầu đã trở thành cuồng dã, bá đạo gặm cắn.
Mục Uyển cũng không nói tiếng nào, lòng cô đã sớm bay đến Phủ tổng thống từ lúc nào rồi.
Bây giờ đã là nửa đêm canh ba, không biết Hình Thiên đã ngủ chưa.
Trước đây, nếu lúc cô tỉnh lại thấy anh vẫn còn chưa đi ngủ cô sẽ pha ly sữa, mang đến phòng sách cho anh, tán gẫu cùng anh một lát.
Tuy lòng dạ anh rất sâu, nhưng cái gì cũng nói với cô, sẽ cho cô biết hết, ngay cả sách lược và cách làm của anh, anh cũng đều nói cho cô biết.
Cô cảm nhận được sự tin tưởng, bao dung và giúp đỡ của Hình Thiên đối với cô, từ từ anh cũng đã tin tưởng cô rồi.
Cô là làm thế nào phát hiện mình đã thích Hình Thiên nhỉ?
Đó là một mùa đông, cũng là lúc sau tết, cô đi theo Hình Thiên đến chỗ Cố Lăng Kiệt ăn cơm.
Cô phát hiện ánh mắt của Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt tràn ngập quyến luyến, thâm tình, cưng chiều và say đắm.
Mục Uyển bưng bát bị phỏng cổ tay, anh còn sốt ruột hơn cả bản thân cô, không hề do dự đã nắm chặt cổ tay Mục Uyển.
Giây phút đó cô cảm thấy lòng mình rất đau, giống như một mũi khoan sắt khoan sâu vào tim cô, máu từ lỗ hỏng mang theo hơi ấm từng giọt rời khỏi thân thể cô.
Cô phát hiện mình đã yêu một người đàn ông, đồng thời cũng phát hiện người đàn ông cô yêu lại yêu sâu đậm một người phụ nữ khác.
Vào lúc ấy, cô đã hiểu rõ tại sao Hình Thiên không đụng vào cô, tại sao Hình Thiên cưới cô, không chỉ vì muốn củng cố thế lực mà mục đích là vì bảo vệ Bạch Nguyệt.
Trái tim bắt đầu thấy đau, cô nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn dài trên má, cô liếm được vị máu tanh ngọt của mình.
Hạng Thịnh Duật buông cô ra, cau mày hơi buồn bực nói: "Làm em đau rồi."
Lòng bàn tay của Mục Uyển chà sát qua vết máu trên cánh môi.
Chút đau đớn này thì có thấm gì so với nỗi đau trong lòng cô.
"Anh cảm thấy Phó Hâm Ưu thực sự yêu anh sao?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, hỏi ngược lại: "Em là bởi vì yêu Hình Thiên mới gả cho anh ta sao?"
Hạng Thịnh Duật một lời đã nói tới điểm quan trọng, cô tán gẫu với anh ta quả thực là giành ăn với hổ, cô không muốn nói nữa nhún nhún vai nhìn anh ta:"Tôi buồn ngủ rồi, tôi ngủ một lát đây."
"Ngủ đi." Hạng Thịnh Duật nói.
Giữa lúc cô còn kinh ngạc không hiểu tại sao anh ta lại dễ nói chuyện như vậy thì đã nghe anh ném ra câu tiếp theo: "Sau khi trở về chắc chắn em sẽ không ngủ được đâu."
Mục Uyển nhắm mắt lại, đã bị Hạng Thịnh Duật đánh thức, trải qua giây phút nguy hiểm lúc nãy cô cũng không ngủ được.
Có điều, Hạng Thịnh Duật đã nhắc nhở cô một điều.
Nhược điểm của phần lớn quan chức nước M đều nằm trên tay anh, cô tìm ai xem mắt cũng đều tràn ngập nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui duy nhất chỉ có người của nhà họ Hoa là đối đầu với anh.
Thế nhưng, từ thời ông ngoại của cô, nhà họ Hạng và nhà họ Hoa đã là kình địch, như nước với lửa.
Thêm vào đó cô là vợ trước của tổng thổng, xảy ra lỗi lớn như vậy trừ khi những bọn vương tử kia không muốn làm hoàng đế, nếu không sẽ bao giờ muốn liên quan đến cô.
Còn về những chi khác của nhà họ Hoa, ngược lại là có mấy người trẻ tuổi, chỉ là vẫn chưa phát hiện được người tài giỏi nhất.
Con đường cô có thể bước đi chỉ có nhà họ Hoa khó khăn chồng chất.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển bất đắc dĩ mở mắt ra, sâu kín nhìn anh ta: "Tôi đang cố ngủ đây."
"Thật sao? Em tuyệt đối đừng hy vọng gì nữa, từ trước tới nay anh đều không có tính kiên nhẫn." Hạng Thịnh Duật nói.
"Ồ." Mục Uyển không vui trả lời anh ta, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật mạnh mẽ để đầu cô dựa vào vai anh ta.
Cô không thích mùi hương trên người anh, có thể anh đã ôm qua Phó Hâm Ưu nên trên người anh bị dính mùi hương trên người cô ta.
Nhưng nếu cô né tránh, chọc Hạng Thịnh Duật nổi giận cô càng không được yên tĩnh, chỉ đành tiếp tục nhắm mắt, trong lúc mơ hồ không biết gì, cô đúng là đã ngủ luôn.
Cũng không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có người ôm cô lên.
Cô nhớ tới lời Hạng Thịnh Duật đã nói trên xe.
Sau khi trở về có thể cô sẽ không ngủ được.
Câu nói này ám chỉ quá mạnh, cô dứt khoát giả bộ ngủ luôn.
Hạng Thịnh Duật ôm cô vào, đặt lên giường, sau đó đi vào nhà tắm hình như là đang tắm.
Mục Uyển mở mắt ra.
Gay rồi, cô còn không có cơ hội thấy dáng vẻ ngủ của mình như thế nào thì làm sao giả vờ được đây?
Hi vọng Hạng Thịnh Duật quá mệt mỏi, buông tha cho cô.
Cô tiếp tục nhắm mắt lại, nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, Hạng Thịnh Duật từ bên trong đi ra, tiếp theo đó cô cảm thấy giường bị lún xuống.
Sau đó không có tiếng động.
Thế nhưng cũng không có tắt đèn.
Cô căng thẳng đến độ toàn thân cứng đờ, giống như cảm nhận được Hạng Thịnh Duật đang nhìn cô, nhìn đến nỗi cô sởn cả tóc gáy.
Đối mặt với hoảng sợ không biết trước, giống như đang đối mặt với nguy cơ tử vong, khiến linh hồn của người ta cũng bị giày vò.
Cô biết Hạng Thịnh Duật cố ý, thế là mở mắt ra nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Không giả vờ nữa?"
"Muốn ngủ mà anh mở đèn không ngủ được, tắt đèn đi." Mục Uyển nói.
"Em cứ như đã quên những gì anh nói với em lúc trên xe rồi thì phải." Hạng Thịnh Duật nói sâu xa.
"Anh không mệt sao?" Mục Uyển cau mày.
"Có mệt hay không, một lát nữa em sẽ cảm nhận được, hay là tự em đến?" Hạng Thịnh Duật giả dối nói.
Mục Uyển da mặt mỏng, vừa thẹn vừa giận, từ chối nói: “Tôi rất mệt."
Hạng Thịnh Duật cười khẽ, chặn môi cô.
Cả người Mục Uyển đều không thoải mái, đẩy anh ra.
Cô càng đẩy anh càng hung hăng, bàn tay lẻn sâu vào bên trong lớp quần áo của cô.
Sức lực Mục Uyển không địch lại được anh, cô nghĩ thay vì bị giày vò như thế không bằng thẳng thắn đơn giản, đợi anh ta thỏa mãn rồi mới có thể an ổn được.
Cô dứt khoát không đẩy nữa, thúc giục: "Anh nhanh lên một chút."
Hạng Thịnh Duật cắn cô một cái.
Mục Uyển bị đau, nổi nóng: "Anh là chó sao?"
"Tôi là chó, vậy em là gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Câu đối thoại như vậy dường như cô đã từng nghe qua ở đâu rồi, cô buồn bực nói: "Anh có thể nhanh lên một chút không?"
Cô càng muốn anh nhanh lên, anh càng một mực chậm lại, giống như là đang đối đầu với cô vậy.
Mục Uyển cảm thấy Hạng Thịnh Duật đúng là biến thái, nửa đêm nửa hôm không ngủ, nhất định phải khiến người ta lo lắng không yên, giống như đang cố ý khiến cô khó chịu.
Cô cũng quật cường, không muốn cho anh được như ý nguyện nên chưa làm xong lần nào trời đã sắp sáng rồi.
Cô nhớ tới trước kia Phó Hâm Ưu đã nhắm vào việc đi trễ của cô, hôm nay không thể đến trễ nữa, lại cho người mượn cớ.
"Hạng Thịnh Duật, anh xong chưa, hôm nay tôi còn phải đi làm nữa." Mục Uyển quạu quọ nói.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, tấn công luôn, bá đạo: "Mấy ngày này không cần đi làm. Ở đây là được."
Mục Uyển cuống lên, trợn to hai mắt: "Anh bị điên à? Ngày mai Hình Thiên sẽ đến, là quốc vương chỉ định tôi tiếp đón, anh lại bảo tôi không đi?"
Hạng Thịnh Duật cắn răng: "Vậy là em rất muốn đi tiếp đón Hình Thiên, đúng không?"