Chương 1083: Thích Như Vậy Không?
CHƯƠNG 1083: THÍCH NHƯ VẬY KHÔNG?
“Anh là?” Phòng Thục Văn hỏi, trong thoáng chốc, không nhìn ra Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật cong môi cười, cầm ly rượu, từ từ đong đưa, đôi mắt sáng ngời khóa vào Mục Uyển, có ý gì đó mới nhưng vẫn sâu thẳm không lường được.
“Mục Uyển.” Mục Uyển nói, ngồi xuống chỗ trống.
Phòng Thục Văn giật mình há hốc miệng, nhìn về phía Phó Hâm Ưu.
“Sao cô lại ăn mặc như vậy chứ!” Phó Hâm Ưu nhướn mày.
Mục Uyển rót cho cô rượu vang đỏ, nhấp một ngụm: “Tôi ăn mặc thành thế nào, cần qua được sự cho phép của cô không?”
“Không biết là dáng vẻ này của cô, làm Bộ Ngoại giao chúng ta rất mất mặt à?” Phó Hâm Ưu không mặn nhạt gì nói.
Trong ấn tượng của cô ta, Mục Uyển tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng cách ăn mặc mỗi lần đều giống như cô gái nhỏ nhà bên, làm cô ta cảm giác dễ bắt nạt.
Mục Uyển bây giờ, như một con mèo hoang, không đúng, là một con báo hoang dã, gợi cảm, tao nhã, quyến rũ, thêm cả sự bí ẩn, chỉ liếc mắt một cái là có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm họ khiếp sợ vì vẻ đẹp của cô ấy.
Mục Uyển ung dung nói: “Không biết.”
“Danh xấu của cô rất giống vai phản diện khét tiếng.” Phó Hâm Ưu thận trọng nói.
“Danh xấu rõ ràng thì sao? Vai phản diện, cảm ơn đã khen, tôi chưa từng cho rằng tôi là vai thiện, nhưng có chuyện, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cô theo tôi nói là tầng hai Ngọc Phong Các, sao đột nhiên biến thành sảnh tầng ba Ngọc Mạn Các, cô không nói cho tôi biết.” Mục Uyển cười hỏi.
“Ngay từ đầu tôi đã nói với cô là sảnh tầng ba Ngọc Mạn Các, bây giờ cô ngậm máu phun người, bôi nhọ tôi như vậy có được không?” Phó Hâm Ưu nói phủ định.
Mục Uyển nở nụ cười, nụ cười quyến rũ, nụ cười diêm dúa lẳng lơ, cười không tim không phổi: “Cô đúng là hơi ngốc, đập nồi dìm thuyền, còn hơi ngây thơ.”
Nói rồi, Mục Uyển uống hết rượu đỏ trong chén.
Phó Hâm Ưu phát hiện, từ sau khi Mục Uyển xuất hiện, khí tràng của cô ta bị nghiền ép hoàn toàn, trong lòng rất không thích, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, nũng nịu gọi: “Thịnh Duật.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật chuyển từ trên mặt Mục Uyển qua bên Phó Hâm Ưu, tâm trạng rất tốt, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng hơn đôi chút: “Làm sao vậy?”
“Anh xem em gái anh kia, đúng là tức chết em.” Phó Hâm Ưu nói tố cáo.
“Cô ấy vẫn như thế, không phải cô không biết.” Hạng Thịnh Duật nói, tầm mắt lại liếc về phía Mục Uyển, nhìn Mục Uyển nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, trong mắt thêm ý nguy hiểm.
Mọi người là bạn bè Phó Hâm Ưu à?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi tên là Chu Huân, cậu ta là ban tôi, Ô Nhai, hân hạnh gặp mặt.” Chu Huân vươn tay với Mục Uyển.
Mục Uyển lễ phép bắt tay nhìn về phía Ô Nhai, cười nói: “Anh có một cái tên thật đặc biệt.”
Ô Nhai cũng cười: “Đặc biệt như quạ đen đúng không, tôi muốn đổi tên.”
“Sao phải sửa, trong tiểu thuyết của bậc thầy Kim Dung, có người võ công tuyệt thế, tên anh ta là Vô Nhai Tử, là người đàn ông đẹp trai có tiếng, phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, tôi cảm thấy cái tên này rất phù hợp với anh.”
Tính tình Ô Nhai rất tốt, ánh mắt nhìn về phía Mục Uyển thêm ý ái mộ: “Lần đầu tiên tiếp xúc với cô, phát hiện cô hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của tôi.”
“Tôi trong tưởng tượng của anh như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Khác hoàn toàn cảm giác bây giờ cô mang tới cho tôi.” Ô Nhai nói.
“Tôi cần phải nghĩ lại chút.” Mục Uyển rót cho cô non nửa ly rượu đỏ, giơ ly lên với Ô Nhai, gọi tên anh ta: “Ô Nhai.”
Ô Nhai giơ ly rượu: “Hân hạnh gặp mặt.”
“Hình như tôi có cái tên đặc biệt.” Chu Huân hâm mộ nói.
Mục Uyển nở cụ cười: “Gọi là chim khách.”
“Ha ha ha ha ha.” Chu Huân cũng cười, nâng ly rượu lên, chú động mời Mục Uyển: “Tặng cho vị công chúa xinh đẹp.”
Mục Uyển theo thói quen tính nâng ly ngậm một ngụm, quai hàm hơi phình nuốt xuống từng chút.
Hạng Thịnh Duật thấy họ giao tiếp với nhau, vốn tâm trạng tốt tan thành mây khói, ánh mắt dần lạnh lẽo, nói chuyện cũng chanh chua: “Thiếu đàn ông à? Trang điểm xinh đẹp như vậy.”
“Nên anh họ à, anh giới thiệu cho tôi được không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh lẽo hoàn toàn, sắc mặt cũng xanh mét: “Em muốn chết.”
“Lần trước, không phải anh nói, để tôi gả cho Sở Nguyên còn gì? Lần này Sở Nguyên chưa tới đó.” Mục Uyển hỏi.
Sở Giản nóng nảy, nói nhanh: “Cô đừng quá đáng.”
“Bỏ đi. Các người dữ lắm, tôi không muốn ở lại ăn đâu.” Mục Uyển đừng dậy.
Hạng Thịnh Duật sắc bén liếc về phía cô: “Tôi cho em đi chưa?”
“Tôi cho tôi đi rồi.” Mục Uyển nói, nở nụ cười diêm dúa lẳng lơ, tự do, lại kiêu ngạo chẳng nghe theo ai, ra khỏi phòng bao.
Di động vang lên
Cô nghĩ là Hạng Thịnh Duật gọi, lấy ra nhìn, là Hình Thiên, dừng một lúc, nhận nghe, cười nói chào hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Hắc Muội nói em không muốn nó đi theo em , thái độ rất cứng rắn.” Hình Thiên vào thẳng chủ đề.
“Cô nhóc đó, lại mách lẻo anh.”
“Em muốn làm gì!” Giọng điệu Hình Thiên không ổn, thậm chí là không bình tĩnh.
“Võ công Hắc Muội rất tốt, nhưng ở nhà họ Hạng, võ công của em ấy vô ích, còn nhiều cao thủ lợi hại hơn em ấy nhiều, nói về chỉ số thông minh, em ấy chỉ là đứa nhỏ, quá đơn thuần, cũng không có chủ kiến gì cả, em cảm thấy em ấy không trợ giúp em được nhiều.” Mục Uyển nói rõ.
“Anh tìm người khác cho em.”
“Không cần, em đã chọn được người phù hợp.” Mục Uyển từ chối nói.
“Em từ chối người của anh, hay từ chối anh.” Hình Thiên hỏi trắng ra.
Mục Uyển thu lại nụ cười: “Em đã từng nói với anh, em muốn đi một mình, nếu anh cảm nhận được, từ chối là anh, thì là anh, có điều, giữa chúng ta, còn chưa nói tới cự tuyệt điều gì.”
Hình Thiên nhướn mày, trái tim như bị dây độc quấn lấy, vừa chua xót vừa đau đớn, thậm chí, hơi thở nghẹn lại: “Chuyện Phó Hâm Ưu là anh xử lý không đúng, nghĩ chưa rõ ràng, xem nhẹ cảm nhận của em, cũng không nói rõ với em mà chọn trốn tránh, bây giờ anh đã nhận ra được vấn đề, cho anh một cơ hội sửa chữa sai lầm nhé?
Ánh mắt Mục Uyển hơi đỏ: “Không phải, anh không sai, nếu em là anh, em cũng sẽ xử lý như vậy, nếu anh không thể xử lý, em lại cảm thấy anh quá vô tình, không nói tới nghĩa tình anh em, đừng tự trách, không có vấn đề đâu.”
“Vậy để người của anh đi theo em, em một mình ở đó, anh không iên tâm, anh tìm người có thể giúp em.” Hình Thiên yêu cầu.
“Thiên, chúng ta có thể nói chuyện, gọi điện nói chuyện, em không sao, người của anh, ở trước mặt cao thủ người nhà họ Hạng, như lấy trứng chọi đá, vô ích thôi.”
“Vậy người em tìm hữu dụng sao?” Hình Thiên hỏi ngược lại
“Em tìm tử sĩ, hơn nữa là tìm hai người, em có sự sắp xếp của em, anh như vậy làm cho em cảm thấy áp lực rất lớn.” Mục Uyển nói rõ.
“Tìm ít nhất năm người, bây giờ tiền anh chuyển vào tai khoản của em, cứ thế đi.” Hình Thiên không để cô từ chối, thẳng thừng cúp điện thoại……