Chương 1189: Thứ Tôi Muốn Không Phải Là Sự Đồng Tình Mà Là Anh Ấy
CHƯƠNG 1189: THỨ TÔI MUỐN KHÔNG PHẢI LÀ SỰ ĐỒNG TÌNH MÀ LÀ ANH ẤY
Mục Uyển cười: “Chẳng qua tôi cảm thấy hỏi vấn đề này thật ngu xuẩn, các anh là phóng viên Hoàng gia, đại diện cho mọi người đến hỏi, nhưng mà các anh thực sự muốn hỏi vấn đề này sao? Hay là do bị người khác mua chuộc nên mới đến hỏi vấn đề nhàm chán này?”
“Cô vẫn muốn trốn tránh sao?” Phóng viên gặng hỏi.
“Nếu như anh nhất định muốn biết đáp án, vậy tôi sẽ nói rõ ràng luôn, tôi với tướng quân Hạng Thịnh Duật không có quan hệ mập mờ nào với nhau cả.”
Vốn dĩ cô và Hạng Thịnh Duật không có quan hệ mập mờ là vì bọn họ bỏ qua giai đoạn mập mờ mà tiến thẳng tới xác định quan hệ.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng nhìn Mục Uyển rời đi, liếc Phó Hâm Ưu bên cạnh: “Những phóng viên khi nãy là cô hay mẹ cô sắp xếp?”
Phó Hâm Ưu lắc đầu: “Em không hiểu ý của anh.”
“Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi.”
“Sao lại là em với mẹ em, nếu như Mục Uyển nói rằng có quan hệ mập mờ với anh, thì không phải em đang tự tát vào mặt mình sao? Anh mới là bạn trai của em mà.” Phó Hâm Ưu giải thích.
“Chính là tát vào mặt cô, cho nên Hoa Cẩm Vinh mới không đắc tội Lan Ninh phu nhân khi bị hỏi đến.”
“Chẳng lẽ là do bên Hoa Quan Lâm?” Phó Hâm Ưu vẫn cố phủ nhận.
“Hoa Quan Lâm bên kia ngầm giở trò, làm một ít chuyện, bởi vì trong thời gian ngắn sẽ không tra được đến hắn, mà có tra ra thì tìm kẻ chết thay cũng rất dễ dàng. Hắn cũng không có năng lực và quyết đoán để hỏi trắng trợn như vậy, huống chi hắn cũng không được Hoa Cẩm Vinh tín nhiệm.” Hạng Thịnh Duật xác định nói.
“Cho nên thật sự là mẹ em làm sao? Sao bà ấy lại làm như vậy?” Phó Hâm Ưu nhíu mày.
“Giết được ngàn quân địch thì tổn hại quân mình tám trăm, hành vi không lý trí như vậy cô về hỏi lại mẹ mình rồi cho tôi câu trả lời.”
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói rồi rời đi.
Phó Hâm Ưu nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ khủng hoảng, càng ngày cô càng không hiểu nổi Hạng Thịnh Duật, cũng không đoán được suy nghĩ của anh.
Lan Ninh phu nhân đi tới bên cạnh Phó Hâm Ưu.
“Mẹ.” Phó Hâm Ưu ủy khuất nói, mắt đỏ hoe: “Anh ấy đã biết là chúng ta sắp xếp kí giả, muốn con hỏi mẹ, vì sao lại làm như vậy?”
“Người của ta báo rằng, mấy ngày trước đã thấy Hạng Thịnh Duật ở cùng với Mục Uyển ở MXQ, mẹ cảm thấy quan hệ của bọn họ không đơn giản như vậy. Cho dù mẹ không làm như vậy, Hạng Thịnh Duật cũng sẽ không thích con.” Lan Ninh phu nhân lạnh lùng nói.
“Nhưng mẹ làm như vậy thì con làm sao giải thích với anh ấy, mẹ làm vậy thì anh ấy sẽ càng không để ý tới con.” Phó Hâm Ưu phàn nàn.
“Mối thông gia giữa cậu ta với con sở dĩ là nhìn vào địa vị của mẹ, chỉ cần mẹ vẫn không có chuyện gì thì cậu ta nhất định sẽ kiêng kị. Chỉ là mẹ cảm thấy chúng ta không thể đặt hy vọng lên người cậu ta, cậu ta giống như một quả bom, không biết lúc nào sẽ nổ chúng ta tan xương nát thịt.” Lan Ninh phu nhân nheo mắt lại, suy nghĩ sâu xa.
“Vậy chúng ta phải dựa vào ai, hai đứa con trai của Hoa Quan Lâm sao?” Phó Hâm Ưu hỏi.
“Trước khi Hạng Thịnh Duật phạm sai lầm thì con nhất định không được phạm lỗi, chúng ta phải bôi xấu thanh danh của Mục Uyển.” Lan Ninh phu nhân hung ác dạy dỗ.
“Mẹ bôi xấu cô ta thì đừng kéo chúng ta xuống nước.” Phó Hâm Ưu nhắc nhở.
“Con có bị ngốc không, để cô ta và Hạng Thịnh Duật ở chung một chỗ, lúc đó con sẽ nhận được sự đồng tình của mọi người, ngược lại còn có thêm nhân duyên.” Lan Ninh phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Con không muốn sự đồng tình, Hạng Thịnh Duật là người đầu tiên con chọn, chẳng phải mẹ nói để Hạng Thịnh Duật làm Hoàng đế, con làm Hoàng hậu và mẹ sẽ làm mẹ vợ của Hoàng đế sao?”
“Hạng Thịnh Duật không phải con rối, cậu ta còn giảo hoạt hơn hồ ly, nói cách khác, cậu ta chính là thợ săn, nếu chúng ta không cẩn thận thì sẽ trở thành con mồi dưới tay cậu ta, cẩn thận mới làm được chuyện lớn. Lần này cậu ta giúp Mục Uyển là nhìn ra được, chúng ta không khống chế được cậu ta.” Lan Ninh phu nhân nói sâu sắc.
“Loại đàn ông dễ dàng bị khống chế, con cũng chướng mắt, nhưng là bây giờ con làm sao giải thích với Hạng Thịnh Duật đây, anh ấy đang giận con.”
Lan Ninh phu nhân dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn Phó Hâm Ưu “Nếu mà con có được một nửa sự nhẫn nhịn của Mục Uyển thì đã tốt, con bây giờ hoàn toàn bị Hạng Thịnh Duật dắt mũi đi.”
“Mẹ, nếu con gả cho con trai của Hoa Quan Lâm, thì không tính là trèo cao, nhưng không đem lại cuộc sống tốt hơn cho con, chỉ có gả cho Hạng Thịnh Duật, con mới trở thành người dưới một người trên vạn người, mẹ giúp con đi.” Phó Hâm Ưu khẩn cầu, khẽ lắc cánh tay Lan Ninh phu nhân.
Lan Ninh phu nhân bất đắc dĩ: “Con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không giúp con thì giúp ai, nhưng mà, con nhất định phải nghe lời mẹ, lần này nhất định phải đặt được đơn hàng, trước khi lấy được cái danh phu nhân, thì đây là một bước trên con đường tắt của con, là sự thỏa hiệp mà mẹ đã lùi bước để đổi lấy.”
“Con biết rồi, ngày mai con sẽ đến SHL, con sẽ ổn định mọi mối quan hệ, không để Mục Uyển đạt được ý đồ, con còn muốn đuổi cô ta ra khỏi Bộ Ngoại Giao.”
“Con cho rằng Mục Uyển quan tâm tới vị trí trợ lý ở Bộ Ngoại Giao sao? Cô ta có danh hiệu An Ninh phu nhân, lại có Hạng Vũ Thái chống lưng, cô ta ở nhà họ Hạng Gia sẽ có được vị trí vững chắc, nhiều quyền thế.” Lan Ninh phu nhân phân tích.
“Chỉ cần con gả cho Hạng Thịnh Duật, trở thành Hoàng Hậu, thì ở đó, con mãi mãi cao hơn cô ta một bậc, như vậy có thể chèn ép cô ta suốt đời.” Phó Hâm Ưu tự tin nói.
“Trước cứ như vậy đi, phía Hạng Thịnh Duật mẹ sẽ giải thích, con cứ sắp xếp tốt công việc đi.”
“Vâng.” Phó Hàm Ưu gật đầu.
*
Trên xe.
Mục Uyển cảm thấy hơi nhức đầu bèn dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Hạng Vũ Thái nhìn cô một lát, rồi lại nhìn tiếp.
“Những kí giả kia cháu không cần để bụng, đó đều là người của Lan Ninh phu nhân, cố ý hãm hại cháu, dù sao, vị trí phu nhân này vốn dĩ là của Phó Hâm Ưu.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển mở to mắt: “Cháu biết, bọn họ muốn cháu khổ sở, muốn cháu đau lòng, thì sẽ đúng ý nguyện của bọn họ, nhưng cháu không hề khổ sở cũng không đau lòng, chỉ là ngủ ít lại phải dậy sớm nên hơi đau đầu.”
“Cháu định khi nào sẽ xuất ngoại, Phó Hâm Ưu kia ngày mai sẽ đi.” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Ngày mai, hoặc là ngày kia, cháu còn chưa mua vé máy bay, để nói sau đi.”
“Tối nay cậu sẽ chuẩn bị tiệc, cháu về rồi ngủ một giấc đi.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển gật đầu.
Cô trở về tiểu viện bên hồ, cơm cũng không ăn, leo lên giường nặng nề ngủ thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, mở hai mắt ra thấy Hạng Thịnh Duật đứng ở đầu giường.
Mục Uyển ngáp một cái, ngồi dậy: “Tới lâu chưa?”
“Anh với em không có quan hệ mập mờ sao? Khi nào em lại học thói nói dối rồi.” Hạng Thịnh Duật không vui nói.
Mục Uyển tựa lưng vào giường, nhếch miệng: “Em nói dối lúc nào chứ, em không nói sai một điểm, mập mờ chính là lập trường cùng thái độ không rõ ràng, quan hệ của em với anh lúc nào không rõ ràng chứ?”