Chương 372: Vì Muốn Anh Ta Quan Tâm, Hay Là Muốn Tôi Thương
CHƯƠNG 372: VÌ MUỐN ANH TA QUAN TÂM, HAY LÀ MUỐN TÔI THƯƠNG
“Tìm người trên ảnh, những người còn lại, giết hết cho tôi.” Người cầm đầu tàn nhẫn ra lệnh.
Trong lòng Trần Niệm căng thẳng, cô nhìn thấy hơn mười người bịt mặt chạy thẳng lên trên tầng.
Cô hiểu rõ, những người kia không phải đến tìm cô, mà chính là tìm Lưu San.
Như vậy những người còn lại liền gặp nguy hiểm.
Cô theo bản năng nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, trong mắt thoáng qua lo lắng và đau lòng.
Cố Lăng Kiệt cất bước đi ra ngoài, anh giống như một tia chớp tấn công dũng mãnh, cướp lấy súng của tên cầm đầu, nhắm họng súng vào đầu người đó: “Bảo người của anh rời đi, nếu không, tôi bắn nổ đầu anh.”
Tên cầm đầu hung ác nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, quát: “Giết cho tôi!”
Anh ta ra lệnh một tiếng, cấp dưới đều nổ súng.
Trần Niệm khóa cửa lại.
“Tiểu Niệm, bên ngoài xảy ra chuyện gì ư?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Không kịp giải thích đâu, cậu nhanh giúp tớ chuyển tủ lạnh ra chặn cửa.” Trần Niệm vội vàng nói, nhanh chóng chuyển tủ lạnh.
Lưu San lập tức giúp cô.
Trần Niệm xông tới chỗ cửa sổ, nhìn ra phía ngoài: “Nơi này không cao, chúng ta quấn chăn lên người, nhảy xuống sẽ không xảy ra chuyện gì, San à, cậu nhảy xuống trước đi.”
“Vì sao chứ?” Lưu San không hiểu.
Bịch, bịch, bịch.
Bên ngoài, tiếng xô cửa càng ngày càng vang lên dữ dội.
“Cậu nhanh nhảy đi.” Trần Niệm vội nói, cô cầm chăn quấn lên người Lưu San.
Lưu San từ cửa sổ nhảy xuống.
Cô tranh thủ thời gian quấn chăn lên người, không chút do dự nhảy xuống, sau khi lăn xuống đất, cô vội vàng đứng lên, nắm tay Lưu San, chạy về phía trước.
“Tiểu Niệm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho dù tớ chết, tớ cũng muốn chết cho rõ ràng.” Lưu San lo lắng nói.
“Tớ không biết, bỗng nhiên có mấy chục người xông tới, cầm súng bắn phá.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Cố Lăng Kiệt…” Trong lòng Lưu San lộp bộp, nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Trần Niệm, cô ấy không nói tiếp nữa.
Trần Niệm kéo Lưu San chạy về phía sau biệt thự, để cô ấy trốn sau dây thường xuân: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được đi ra, cậu hiểu không?”
Lưu San giữ lấy tay Trần Niệm, đỏ mắt hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Cậu không thể xảy ra chuyện gì, Tiểu Bối vẫn đang chờ cậu về, nếu như tớ và Cố Lăng Kiệt đều chết, Tiểu Diễn còn phải làm phiền cậu chăm sóc.” Trần Niệm dặn dò.
Trong nháy mắt, nước mắt Lưu San chảy ra.
Chết, từ này thật quá tàn nhẫn.
“Cậu đừng đi.” Lưu San cầu xin.
“Cậu nhớ trốn đi, cậu chính là hy vọng của tất cả mọi người.” Trần Niệm bỏ tay Lưu San ra, dứt khoát biến mất trong bóng đêm.
Trong phòng khách, tiếng súng càng thêm dày đặc.
Sau khi Cố Lăng Kiệt cướp được súng, trước tiên, trực tiếp xử lý tên cầm đầu. Sau khi Cố Lăng Kiệt giết chết mấy người bịt mặt, bọn họ dùng vũ lực để áp chế, mấy chục khẩu súng tiểu liên đều nhắm thẳng về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt trốn sau ghế sofa, trên sofa đã có trăm ngàn lỗ thủng, anh lấy tên cầm đầu làm lá chắn thịt, trên người anh ta đã có mấy trăm lỗ thủng rồi.
Đám người kia đứng ngay ngắn không một khe hở, từng bước đi về phía trước, bọn họ được huấn luyện rất kỹ.
Những người khác đang ở trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, một khi lộ đầu ra, nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Người bịt mặt còn lấy ra một khẩu súng pháo, loại súng này có lực sát thương hơn súng tự động gấp mấy trăm lần, ghế sofa, bàn, tường, đều không chống đỡ được.
Mắt thấy toàn quân sắp bị diệt, một chiếc xe xông đến, đụng bay người cầm súng pháo.
Họng súng lệch đi, bắn lên tầng, tường trên tầng bị bắn xuyên thủng, những mảnh tường vỡ rơi xuống.
Trần Niệm lái xe tiếp tục xông vào bên trong, người bịt mặt chạy loạn, đội ngũ bị đánh tan.
Cố Lăng Kiệt lộn về phía sau, lấy được súng pháo, nã pháo vào kẻ địch.
Trần Niệm lui về sau, có một viên đạn bắn từ mặt bên cửa sổ, phá vỡ cửa kính, bắn trúng vào bả vai của Trần Niệm.
Trần Niệm kêu lên một tiếng, cô tiếp tục lui lại, tiến sâu vào bên trong.
Cố Lăng Kiệt căn đúng thời cơ, tiếp tục nã pháo, trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, hơn hai mươi người bịt mặt đi vào, hiện tại chỉ còn lại sáu, bảy người chạy trốn bốn phía.
Lúc Trần Niệm lại một lần nữa lui về sau, một người bịt mặt xông tới trước xe, nhắm thẳng vào đầu cô, nổ súng.
Trần Niệm cảnh giác ghé người sát vào tay lái, viên đạn bay sượt qua đỉnh đầu cô, cửa kính chắn gió vỡ vụn.
Người bịt mặt kia tiếp tục nhắm thẳng vào trán Trần Niệm, dự định nổ phát súng thứ hai.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy thế, không quản nguy hiểm, cầm súng pháo trong tay, bắn về phía người bịt mặt.
Người bịt mặt bị bắn vào đầu, ngã bịch xuống mặt đất.
Cố Lăng Kiệt lo lắng cho Trần Niệm, quan tâm quá sẽ bị loạn, anh chạy về phía Trần Niệm.
Người bịt mặt ngã xuống mặt đất, anh ta chưa bị ngất, giơ súng lên, nhắm thẳng vào trán Cố Lăng Kiệt.
Bịch một tiếng.
Cố Lăng Kiệt theo bản năng quay đầu về phía sau, người bịt mặt nằm trên mặt đất đã bị bắn chết.
Anh nhìn theo hướng viên đạn bay đến.
Alan giơ súng lên, mỉm cười với anh.
Cố Lăng Kiệt sắc bén gật đầu, chạy tới bên cạnh xe, mở cửa xe, anh nhìn thấy cánh tay phải của Trần Niệm bị nhuộm đỏ máu tươi, đau lòng gọi: “Trần Niệm.”
Trần Niệm nghe thấy giọng nói của Cố Lăng Kiệt, cô ngẩng đầu lên, sắc mặt cô tái nhợt, cố gắng để cho mình tỉnh táo: “Tôi không sao.”
“Em ngồi xổm xuống.” Cố Lăng Kiệt dùng giọng điệu ra lệnh, nhặt khẩu súng lục của người bịt mặt đang nằm trên đất lên, xông vào trong.
Đoàng đoàng đoàng, người bên trong phối hợp với nhau, Tô Khánh Nam giết chết một người bịt mặt.
Cố Lăng Kiệt xông thẳng vào trong, xử lý hai người: “Người cuối cùng, giữ lại mạng sống.”
Họng súng của Tô Khánh Nam từ từ chuyển về phía Cố Lăng Kiệt, anh ta nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác, nham hiểm, mang theo oán hận và sát khí.
Alan nhìn ra sự khác thường, anh ta kinh ngạc nhìn về phía Tô Khánh Nam, họng súng của anh ta chếch đi, nhắm vào cánh tay Tô Khánh Nam, còn cố ý mở chốt hồng ngoại.
Tô Khánh Nam nhìn thấy một chấm đỏ trên cánh tay mình, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn về phía Alan, trong mắt thoáng qua sự không vui.
Alan rất biết kiềm chế, khẽ mỉm cười.
Người bịt mặt nhân cơ hội đó, họng súng của anh ta nhắm ngay về phía Cố Lăng Kiệt vừa xuất hiện trong phòng khách.
Cố Lăng Kiệt cảnh giác, họng súng của anh cũng nhắm thẳng về phía người bịt mặt.
Người bịt mặt nhíu mày, anh ta biết mình không thể chạy thoát, họng súng nhắm thẳng vào huyệt thái dương của chính mình, gọn gàng, dứt khoát nổ súng, chết ngay tại chỗ.
Cố Lăng Kiệt vứt súng xuống, trở về chỗ xe, bế Trần Niệm ra, khẩn trương gọi: “Lưu San đâu? Hộp thuốc cấp cứu đâu?”
Alan chạy về phía Trần Niệm: “Tiểu Niệm.”
“Đã giải trừ được nguy cơ chưa?” Trần Niệm mất máu quá nhiều, cô suy yếu hỏi Alan.
“Kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nguy cơ được loại bỏ.” Alan đau lòng nói.
“Lưu San đang ở dây thường xuân sau biệt thự, chăm sóc tốt cho cô ấy, từ trước đến nay, cô ấy chưa từng gặp phải loại chuyện này.” Trần Niệm nhẹ giọng nói dặn dò.
“Giống như em thường xuyên gặp phải loại chuyện này, người bị thương chỉ có một mình em.” Alan tự trách, giọng điệu mang theo cưng chiều.
Trần Niệm nở nụ cười, cố ý nói đùa: “Tôi cố ý làm thế, nếu không, làm sao khiến anh quan tâm đến tôi đây? Đúng không?”
Trần Niệm cảm nhận được sức lực trên lưng tăng lên rất nhiều, cô mím môi nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh giống như không cố ý làm thế, ánh mắt anh không nhìn cô, anh đi về phía căn phòng, đặt cô lên giường, từ trên cao nhìn xuống cô: “Sự quan tâm của anh ta được đổi lấy từ việc em bị thương, loại quan tâm này, em thật sự cần ư?”
“Chỉ là nói đùa mà thôi, cho dù tôi không bị thương, anh ấy cũng sẽ quan tâm tôi.” Trần Niệm giải thích.
“Cho nên, em bị thương là vì muốn anh ta quan tâm, hay là muốn tôi đau lòng” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.