Chương 591: Anh Ta Từ Đứa Trẻ Đã Trở Thành Một Người Đàn Ông
CHƯƠNG 591: ANH TA TỪ ĐỨA TRẺ ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG
"Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm, chuyện này phải giải quyết nhanh, nếu không, có thể sẽ lỡ mất cơ hội, đối thủ sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian để thở." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Vâng, chuyện này tôi sẽ sắp xếp xuống dưới, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc chín giờ."
"Ừm." Thẩm Diên Dũng lên tiếng, nhìn về phía Hoa Tiên.
Hoa Tiên mỉm cười gật đầu, nói với Lưu San: "Cô đi theo tôi."
Lưu San đi theo Hoa Tiên, lại quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Diên Dũng.
Anh ta cũng nhìn về phía cô ấy, hơi mỉm cười.
Anh ta nói, có nhiều thứ cô ấy không hiểu được, ví dụ như, vì sao anh ta muốn gặp mặt các doanh nghiệp, tại sao thư ký Tưởng lại nói anh ta nhìn xa trông rộng hơn so với bố cô ấy.
Bây giờ dường như anh ta cùng thằng bé ngày xưa xấu xa ngông cuồng đã không còn giống nữa.
So với trước đây anh ta trưởng thành, chín chắn, cũng khôn ngoan hơn.
Loại cảm giác này, giống như một cậu bé lớn lên trở thành đàn ông trưởng thành.
Trong lòng cô ấy có một cảm giác khác lạ, nghĩ đi nghĩ lại, hơi bối rối, cúi đầu, đi theo Hoa Tiên.
"Cô không cần lo lắng, đến lúc đó chỉ cần đi cạnh tôi là được rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cô vài thành viên trọng yếu ở nội các, nếu như không muốn có sai sót gì, vậy thì cố gắng ít nói chuyện, tôi sẽ giúp cô." Hoa Tiên dịu dàng nói.
"Mợ chủ, thật sự không cần đâu." Lưu San nói: "Tôi không có hứng thú đối với mấy cái này."
"Sau này cũng nên tiếp xúc, đây là công việc và trách nhiệm của cô, không tránh được, có thể cuộc sống của cô tương đối là đơn giản, nhưng không sao cả, tôi sẽ cố gắng dạy cô, có chỗ nào không hiểu, cô có thể đến hỏi tôi." Hoa Tiên dịu dàng nói.
Lưu San muốn nói lại thôi, sợ cô nói ra muốn rời đi, nếu để cho Thẩm Diên Dũng biết, ngược lại cô càng không dễ đi.
Cho nên, cố gắng không nói ra, đi theo Hoa Tiên tới phủ nội các.
Phủ nội các có phòng họp riêng, toàn là phụ nữ, đều theo chiếu phẩm vị sắp xếp chỗ ngồi.
Cao quý nhất chính là Hoa Tiên, Hoa Tiên là người đứng đầu phủ nội các, quyền lực càng lớn, mọi người càng muốn dựa gần vào Hoa Tiên.
Lưu San cảm thấy mình ngồi cạnh Hoa Tiên không thích hợp, đi về vị trí sau cùng ngồi xuống, Hoa Tiên cầm lấy tay Lưu San: "Bình thường Nam Cung Nguyệt ngồi ở chỗ đầu tiên bên trái tôi, ghi chép biên bản hội nghị, mấy ngày nay cô ta bị bệnh không đi làm, cô thay thế cô ta một chút, mẫu biên bản hội nghị để ở góc bàn."
Giọng nói của Hoa Tiên nhẹ nhàng mềm mại, không cao không thấp, vừa vặn người xung quanh đều có thể nghe được.
Cô ta giải thích nguyên nhân Lưu San tới đây, cũng không để người khác cảm thấy lạ lùng khi cô ấy ngồi tại vị trí như vậy.
Lưu San cảm thấy EQ của Hoa Tiên rất cao, vô cùng vô cùng lợi hại, nếu là cô căn bản không có khả năng học tập được như vậy.
Cung kính gật đầu, lấy ở góc bàn quyển sổ cùng một cây bút, ngồi xuống chỗ đầu tiên bên tay trái cạnh Hoa Tiên.
"Mọi người tùy ý nói chuyện đi, sắp tới Tết rồi, mọi người muốn nhận quà Tết như thế nào hoặc tặng quà Tết như thế nào?" Hoa Tiên mỉm cười nói.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, không có ai nói chuyện.
Lưu San cũng không biết tình huống như thế nào, chắc chắn sẽ không nói chuyện, ngồi đây toàn là dày vò, cô ấy tình nguyện ngồi trước máy vi tính chơi game, so với bây giờ thoải mái hơn.
Hoa Tiên nhìn vợ Tô Chung ở bên tay phải: "Bà Tô, bà nghĩ thế nào?"
"Tôi cảm thấy tùy theo tấm lòng của mọi người, giống như mọi năm là được rồi." Vợ Tô Chung không có ý kiến.
"Nếu giống như mọi năm, có cảm thấy quá qua loa hay không, xin hỏi bà, bà cảm thấy thế nào?" Hoa Tiên hỏi nhóm các bà phía bên trái.
"Tôi thấy hay là phát một tấm thẻ mua sắm, vừa có thể góp phần thúc đẩy kinh tế quốc gia, vừa có thể để mọi người đi mua thứ mình thích, theo nhu cầu riêng." Nhóm các bà bên trái nói.
"Tôi cảm thấy ý kiến này rất hay, làm thẻ mua sắm tương đối thông dụng, cũng rất dễ dàng." Có người phụ họa nói.
"Nếu thế, có thể mất đi sự ngạc nhiên vui mừng hay không, tôi cảm thấy tặng thẻ mua sắm cảm giác cũng rất qua loa." Hoa Tiên tự hỏi nói, nhìn Lưu San: "Cô nghĩ thế nào?"
Lưu San hơi sững sờ: "Tôi thấy mọi người giơ tay biểu quyết là được rồi, cảm thấy được thì giơ tay, cảm thấy không được thì ngồi im."
"Cũng được, chúng ta liền giơ tay biểu quyết, cảm thấy nên tặng thẻ mua sắm thì giơ tay." Hoa Tiên nói.
Lưu San giơ tay đầu tiên, những người khác cũng lục tục giơ tay theo.
"Thiểu số phục tùng đa số, chúng ta tặng thẻ mua sắm cộng thêm một hộp quả táo, ngụ ý hy vọng mọi người bình an khỏe mạnh, được không?" Hoa Tiên hỏi.
Không ai có ý kiến gì.
Tuy nhiên, Lưu San cảm thấy không khí của phòng họp có hơi kỳ lạ.
Cô là người ngoài ngành, lòng buồn bực, viết vào quyển sổ: "Quà tết, một tấm thẻ mua sắm, cộng thêm một thùng quả táo."
"Cuối tuần tôi sẽ đi cô nhi viện, các bà có ai muốn đi cùng không?" Hoa Tiên lại hỏi.
"Nội các trưởng, tôi muốn đi cùng."
Lưu San nhìn thấy có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi giơ tay, giọng nói lo sợ, khúm núm.
"Tôi nói này bà Tăng, bà thì không nên đi, hiện tại chồng bà đang ở đầu sóng ngọn gió, bây giờ bà đi cô nhi viện nhìn những đứa trẻ vô tội kia, không phù hợp đâu." Có người lập tức phản đối.
Vợ Bộ trưởng Bộ giáo dục sắc mặt rất khó coi, lúng túng nói: "Những chuyện kia đều là người phía dưới làm ra, ông ấy cũng không biết, phải chịu thiệt, có nhiều nơi giống như trời thì cao hoàng đế thì xa, không xen vào được, đều là xảy ra chuyện ở nơi xó xỉnh xa xôi."
"Đây chính là không quản lý tốt, tôi thấy là, Bộ Giáo dục có vấn đề rất lớn, những học sinh này đều là tương lai của quốc gia, làm như thế, quả thực là lung lay gốc rễ quốc gia."
Vẻ mặt vợ Bộ trưởng Bộ giáo dục tái nhợt, tức giận nói: "Tôi nói này bà Trần, bà đây là nói chuyện gì vậy, sao lại lung lay gốc rễ quốc gia, nếu bà nói như vậy, tôi vứt xuống một cái túi nhựa từ trên cửa sổ có thể khiến trên mặt đất nổ ra một cái hố lớn à?"
"Cái này giống nhau sao? Bộ giáo dục bồi dưỡng là tương lai của tổ quốc, chồng bà để mấy học sinh kém thay thế danh sách học sinh giỏi, những học sinh kém kia phẩm chất rất kém cỏi, giết người, đốt nhà, còn làm hư học sinh giỏi, loại hành vi này vô cùng nguy hiểm, xảy ra nhiều năm, không lung lay gốc rễ quốc gia mới là lạ, "
"Cái gì mà chồng tôi làm, chồng tôi căn bản không biết, nếu như ông ấy biết, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy." Vợ Bộ trưởng Bộ giáo dục tranh cãi nói.
"Chồng bà quản lý cái này, ông ta không biết, không phải là không làm tròn chức trách sao?" Bà Trần kỳ quái nói.
"Tôi nói này Trần Miểu, bà là đồng bọn của Bạch Nguyệt à. Hay chẳng lẽ bà lại là chó săn của cô ta." Vợ Bộ trưởng Bộ giáo dục khó chịu nói.
Lưu San nghe được hai chữ Bạch Nguyệt này, trong lòng run lên.
Cô nhớ rõ rất lâu trước đây, Bạch Nguyệt vì muốn xứng đôi cùng Cố Lăng Kiệt, đi từ chức vụ bác sĩ sau đó thi đỗ công chức, liền muốn trèo lên cao.
Không ngờ tới, chỉ có thời gian năm năm ngắn ngủi, cô ấy thật sự làm được, không chỉ làm được, còn trở thành người khiến rất nhiều quan lớn kiêng kị...