Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1214: Con Gái Quấn Ba​




CHƯƠNG 1214: CON GÁI QUẤN BA
"Sinh con gái cũng rất tốt, con gái khá ngoan, có thể trang điểm ăn mặc phong cách tiểu công chúa, đến lúc đó anh sẽ chọn con rể thật kỹ, không thích thì không cần, hơn nữa anh nghe nói, con gái rất quấn ba." Hạng Thịnh Duật càng nói càng vui vẻ.
Mục Uyển: "..."
Cô muốn tắt điện thoại.
"Còn bao lâu nữa em sẽ đến nơi?" Mục Uyển đổi chủ đề.
"Chắc là còn cần hai tiếng nữa, vì an toàn hãy kiên nhẫn, những người xảy ra chuyện đều là những người hay thấp thỏm, kích động." Hạng Thịnh Duật lại bắt đầu dạy dỗ.
Mục Uyển không khách khí cúp điện thoại.
Hạng Thịnh Duật: "..."
Cô vừa cúp điện thoại thì lời mời cuộc gọi video của Hạng Thịnh Duật đã phát tới.
Mục Uyển hít sâu một hơi, nhấn nhận.
Hình như anh không hề quan tâm chuyện cô tắt điện thoại trước đó, tràn đầy phấn khởi nói: "Em đoán xem anh đang ở đâu? Anh cho em xem phía sau."
Mục Uyển nhìn phong cảnh phía sau có chút quen thuộc: "Anh ở chỗ câu lạc bộ suối nước nóng đó sao?"
"Câu lạc bộ suối nước nóng chỉ mùa đông anh mới đến, thời tiết như bây giờ, anh ở đó làm gì, phát hỏa sao, em lại không ở bên."
Mục Uyển: "..."
Sao cô lại nghe ra một chút ý vị không tầm thường nhỉ, trong đầu hiện lên ít đoạn ngắn, mặt không kìm được đỏ lên.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, trong mắt tràn đầy vui mừng, trong vui mừng còn giảo hoạt: "Em thẹn thùng sao?"
"Anh toàn nghĩ đến loại chuyện này, không cảm thấy có vấn đề sao?" Mục Uyển nhíu mày nói.
"Có vấn đề gì, đây là bản năng của động vật, con người cũng là động vật bậc cao."
"Người khác động vật là có lòng xấu hổ, anh có không?"
Hạng Thịnh Duật cười: "Anh không cần."
Mục Uyển: "..."
Cô không còn gì để nói với anh nữa: "Còn phải hai tiếng nữa mới đến, em hơi đói rồi, đi ăn trước một chút."
"Em đợi chút, nửa tiếng nữa, em sẽ tới một điểm dừng, anh đã bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, đến lúc đó sẽ mang cho em." Hạng Thịnh Duật nói.
Lông mày Mục Uyển nhíu chặt hơn: "Mang cho em làm gì?"
"Không phải em không quen ăn thức ăn nhanh sao?"
"Ai nói em ăn không quen thức ăn nhanh, trước đó em chỉ ăn không ngon miệng, anh hiểu sai rồi, anh mau bảo người đừng làm nữa, quá phiền toái, hơn nữa, cũng sẽ làm lộ chúng ta, em có thể ăn thức ăn nhanh, bây giờ sẽ đi ăn, em cảm thấy thức ăn nhanh cũng rất ngon." Mục Uyển nói.
"Là điểm dừng của chúng ta, sẽ không bị lộ đâu. Em yên tâm, anh đã cho người làm rồi, nếu bây giờ lại bảo anh ta không làm nữa, chẳng phải là tốn công của anh ta sao, anh ta bận bịu mà lại chưa hoàn thành nhiệm vụ thì trong lòng sẽ rất khó chịu, nếu em đói thì cứ ăn quả táo, sữa chua trước đi."
Mục Uyển biết từ chối không được: "Anh cứ như thế thì người khác sẽ nói em là hồng nhan họa thủy đấy."
"Điều chỉnh một chút, người được xưng là hồng nhan họa thủy đều là người hại đàn ông sắp vong quốc, thật ra đều là do người đàn ông đó vô dụng, rồi đổ hết lỗi lầm cho người phụ nữ, thật đúng là mất mặt, em không thể nào trở thành hồng nhan họa thủy đâu, yên tâm đi, em muốn làm, cũng không thể làm được." Hạng Thịnh Duật thận trọng nói.
Không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy một dòng ấm áp chảy qua, dù không rõ ràng, nhưng đúng là đã cảm nhận được.
"Em không thèm nghe anh nói nữa, em đi ăn táo với sữa chua đây."
"Ngoan." Hạng Thịnh Duật cưng chiều nói, tỏ vẻ rất vui mừng.
Mục Uyển mặc kệ anh, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô đi ra thấy mấy người Lã Bá Vĩ vẫn đang đánh bài, cũng không muốn ảnh hưởng đến họ.
Nhưng Lã Bá Vĩ đã nhìn thấy Mục Uyển, đang định đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK