Chương 1015: Chỉ Cần Em Muốn, Anh Sẽ Cưới Em
CHƯƠNG 1015: CHỈ CẦN EM MUỐN, ANH SẼ CƯỚI EM
"Uyển Uyển, chỉ cần em muốn, anh sẽ có cách để chúng ta tái hôn." Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển không thể tin được: "Anh làm sao có thể để chúng ta tái hôn, video của em đã phát tán khắp nơi, rất nhiều người đã xem, không thể nghịch chuyển nữa, trừ phi có cỗ máy thời gian, nhưng trên thế giới này không có cỗ máy thời gian, nếu không người tương lai đã đến chỗ của chúng ta rồi."
"Chỉ cần được công chúng tán thành là được rồi, chỉ cần công chúng ủng hộ chúng ta bên nhau thì có thể rồi." Hình Thiên kiên định nói.
"Làm sao công chúng có thể ủng hộ chúng ta bên nhau chứ, anh biết mà, những video đó tuy là giả nhưng lại làm giống như thật, nếu em và anh bên nhau, người khác sẽ nói, sẽ chì trích anh thế nào, đặc biệt là Sở Dã Bạch, chắc chắn anh ta sẽ chờ cơ hội mà hành động, quá nguy hiểm, không được." Mục Uyển từ chối.
"Có thể mà, với công chúng mà nói thì những cái đó chẳng qua chỉ là chủ đề trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi, cái họ mong đợi tình yêu đẹp. Sự việc vốn không có đúng với sai, mấu chốt chính là người khác cho rằng nó đúng hay là sai, hãy khiến việc chúng ta ở bên nhau trở thành tiếng lòng của hầu hết mọi người thì việc chúng ta bên nhau sẽ trở thành chuyện đương nhiên."
"Nhưng phải làm sao để họ hi vọng chúng ta bên nhau, nếu như chuyện này có tác dụng, thì phát sóng trực tiếp của em không thể không có hiệu quả."
"Không phải, phát sóng trực tiếp của em rất có hiệu quả, rất nhiều người tin em vô tội, bị hãm hại, còn có số người lớn hơn đứng trung lập. Uyển Uyển, hãy tin anh, nếu chúng ta cùng nhau cố gắng nhất định sẽ có kết quả tốt." Hình Thiên khích lệ.
Mục Uyển trầm mặc, có thể ở bên anh lần nữa là cám dỗ quá lớn đối với cô, chút hi vọng đó như đã cứu vớt cô khỏi vũng bùn lầy.
Trái tim cô run rẩy, trong đầu như có bão táp cuốn qua.
"Anh định làm thế nào?" Mục Uyển căng thẳng hỏi.
"Phần cuối của vở kịch Bình Tân, nữ chính sẽ tặng hoa cho anh, anh sẽ tặng lại cho em, đến lúc đó sẽ thúc đẩy dư luận xã hội, xem phản ứng công chúng, truyền thông toàn cầu, anh đã PR tốt rồi." Hình Thiên nói.
"Anh..." Mục Uyển dừng lại, nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí hỏi: "Anh vẫn muốn ở bên em sao?"
"Anh luôn muốn ở bên em, muốn chúng ta cùng nhau đối mặt khó khăn, cùng nhau kề vai chiến đấu."
Mục Uyển xúc động, sục sôi, máu cả người như dồn về tim khiến toàn thân cô ấm áp, cô cảm thấy như sống lại.
Có câu nói này của anh, cô chết cũng không tiếc.
Dù mãi mãi xếp sau Bạch Nguyệt thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
"Được. Chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu." Mục Uyển xúc động nói, lý trí gì, lo lắng gì đều quẳng lại phía sau.
"Anh ở trong hoàng cung đợi em." Hình Thiên mỉm cười nói, đã lâu lắm rồi anh mới cười rực rỡ như thế.
Mục Uyển vội vã đi đến ven đường, đưa tay vẫy.
Sau khi lên xe, cô gọi điện cho Hạng Vũ Thái: "Cậu, cháu là Mục Uyển, tối nay cháu đi hoàng cung xem kịch Bình Tân."
"Cậu biết, hôm qua cậu đã nói với cháu là 7 giờ chúng ta tập trung ở tiểu viện bên hồ, rồi cùng đi." Hạng Vũ Thái nói.
"Ồ vâng ạ." Mục Uyển đáp. Trước đó Hạng Vũ Thái đã nói với cô nhưng khi đó cô còn đang rối bời nên Hạng Vũ Thái nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
"Cháu nhớ ăn cơm nhé, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi hoàng cung."
"Vâng ạ, cháu đã bảo Hắc Muội chuẩn bị rồi, cảm ơn cậu." Mục Uyển vui vẻ, không kìm được thể hiện ngay trên mặt.
Hình Thiên lại muốn ở bên cô.
Dù cả đời cũng không phát sinh quan hệ, chỉ làm bạn, cô cũng cảm thấy thật vui vẻ, vui đến mức muốn nhảy lên.
Điện thoại lại vang lên, Mục Uyển nhìn là Hạng Thịnh Duật, nụ cười của cô lập tức đông lại, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Cô rất sợ Hạng Thịnh Duật, cô nghe máy.
"Em tắt điện thoại của tôi sao?" Hạng Thịnh Duật khó chịu hỏi, trong giọng nói đầy u ám, trào phúng, cảnh cáo và áp bách.
"Vâng, vừa rồi tôi có việc nên cúp máy, anh làm sao thế?" Mục Uyển không khách khí hỏi.
"Là em có chuyện, hay là em đang nói chuyện điện thoại với Hình Thiên." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng, cứng rắn hơn.
Nếu không phải điện thoại di động của cô có chức năng phòng ngừa theo dõi, cô thật nghi ngờ Hạng Thịnh Duật đã lắp đặt cái gì trong điện thoại di động của mình.
Anh biết tất cả mọi chuyện, không có gì thoát khỏi ánh mắt anh.
Nhưng cô cũng biết, dù Hạng Thịnh Duật đoán được, nhưng chỉ cần cô không thừa nhận, thì anh không thể khẳng định.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, có chuyện gì sao? Bây giờ tôi trở về nhà họ Hạng, cậu nói cậu có năm mươi vé, bảo tôi buổi tối đi xem kịch Bình Tân." Mục Uyển chuyển chủ đề.
"Ồ." Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Tiếng cười này của anh ta khiến trong lòng Mục Uyển cảm thấy rất không thoải mái, cô mơ hồ cảm thấy lo lắng, Hạng Thịnh Duật lại định làm gì chứ, dù sao Hình Thiên đang ở nước M, nếu Hạng Thịnh Duật muốn đẩy anh vào chỗ chết thì rất dễ dàng.
Cô không thể để cho Hình Thiên xảy ra chuyện.
Cô kiên nhẫn gọi điện lại cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật không nghe máy, mà trực tiếp tắt điện thoại.
Mục Uyển hít sâu một hơi, tiếp tục gọi điện thoại tới.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, Hạng Thịnh Duật mới nghe điện thoại, âm thanh lạnh lùng nói: "Em làm sao thế?"
Mục Uyển trầm mặc, nắm chặt nắm đấm, nói: "Buổi tối, anh muốn cùng ăn cơm hay không?"
"Không." Hạng Thịnh Duật nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Mục Uyển im lặng, nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, cô trở về tiểu viện bên hồ, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang ở đó, cô ngẩn người.
"Anh..." Cô nhớ, Hạng Thịnh Duật vừa nói không muốn cùng ăn cơm tối mà, sao... lại tới rồi, là cô nghe nhầm sao?
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Bây giờ là 5 giờ 40, em có 30 phút ăn cơm, sau 30 phút còn phải trang điểm, Hạng Vũ Thái nói 7 giờ tập trung ở chỗ này của em, 7 giờ 20 xuất phát, đến lúc đó em đi với anh, biết chưa?"
Mục Uyển nhìn Hắc Muội: "Ăn cơm thôi."
Hắc Muội chỉ Hạng Thịnh Duật, không hiểu hỏi Mục Uyển: "Anh ta cũng ở đây ăn sao?"
"Ừ."
"Em không nấu thức ăn gì." Hắc Muội nói.
"Ừ, nấu gì thì ăn đó." Dứt lời, Mục Uyển ôm lấy Cún con đang cắn thảm.
Cún con giãy dụa, vẫn muốn chạy tới cắn thảm.
Mục Uyển chỉ có thể thả Cún con xuống.
Cún con vừa được thả ra đã chạy đi cắn thảm, giống như cái thảm và nó có thù vậy, cắn không nát, nó còn tức giận lui về phía sau mấy bước, hướng phía thảm kêu hai tiếng.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Con chó này lúc tôi mua thật thông minh, làm sao đi theo em không bao lâu đã trở nên đần như vậy chứ."
Mục Uyển: "..."
"Chỉ có thể chứng minh anh cũng có lúc nhìn nhầm." Mục Uyển đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
"Hình Thiên đã nói gì với em?" Hạng Thịnh Duật đột ngột hỏi.
Tất cả tế bào trên người Mục Uyển đều bắt đầu đề phòng: "Anh ấy nói gì với tôi, tôi cảm thấy anh còn rõ hơn tôi."
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, đi tới sau lưng Mục Uyển, nhìn cô trong gương: "Uyển Uyển, nếu như Hình Thiên biết em và tôi đã làm tình rất nhiều lần, anh ta sẽ còn muốn em sao?"