Chương 1028: Cậu Quả Là Người Vĩ Đại
CHƯƠNG 1028: CẬU QUẢ LÀ NGƯỜI VĨ ĐẠI
“Không phải.” Hạnh Thịnh Duật hỏi.
“Phó Hâm Ưu là bạn gái cháu, trên mạng lại công kích cháu, ta tin rằng cháu sẽ không gậy ông đập lưng ông. Tôi gọi mọi người tới lúc này là muốn hỏi, chuyện này làm thế nào để bình ổn xuống?!”
“Làm thế nào để bình ổn thì phải tìm ra hung thủ, tìm ra hung thủ rồi thì có thể chứng minh nhà họ Hạng chúng ta trong sạch.” Hạng Kim Thu không có hứng thú nói.
Cô ta ngoài tình yêu ra thì đều không quan tâm những chuyện khác như thế này.
“Viên đạn là loại 120, là đạn nhà họ Hạng chúng ta.” Hạng Vũ Thái đỏ mắt nói.
“Cho nên chắc chắn không phải Thịnh Duật nhà tôi rồi. Nếu như là Thịnh Duật nhà tôi, dùng đạn nhà họ Hạng để giết Tổng thống đại nhân, không phải ngốc thì chính là ngu xuẩn.” Mẹ Hạng Thịnh Duật nói.
“Muốn tìm ra hung thủ e rằng không dễ. Bây giờ dư luận trên mạng chia thành ba luồng, một luồng nói rằng do Thịnh Duật ra tay, một luồng nói do Mục Uyển, một luồng lại nói là do Hoa Tiên. Chúng ta chỉ có thể cố gắng chứng minh là do Hoa Tiên làm mới có thể giữ được uy tín của nhà họ Hạng, nếu không, không còn cách nào khác.”
“Không có cách chứng minh thì sao. Lúc đó có bao nhiêu người nhưng đều không biết người nổ súng là ai, chỉ là tìm được hai thanh súng lục. Đúng rồi, vì sao lại là hai thanh chứ?” Hạng Kim Thu không hiểu hỏi.
“Trước đó có người muốn bắn Mục Uyển nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã từ bỏ rồi vứt súng đi.” Hạng Thịnh Duật trả lời.
“Cho nên chắc chắn là Mục Uyển đã ghi hận trong lòng vì thế mới tìm người nổ súng, bắn Tổng thống , phải không?” Mẹ Hạnh Thịnh Duật lạnh lùng nói.
“Cũng không phải Tổng thống muốn giết cô ấy thì cô ấy vì sao phải ghi hận trong lòng ngài Tổng thống ?” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Vì cô ta bị bỏ rồi cho nên vì yêu sinh hận.” Mẹ Hạng Thịnh Duật nói hợp tình hợp lý.
“Cô ấy là người nhà họ Hạng, chị đừng có tìm mọi cách chứng minh là do cô ấy giết, không có lợi gì cho chị đâu!” Hạng Vũ Thái lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật mím môi, nhìn Mục Uyển trách móc: “Cho nên nói là sao chổi, thì ai ở gần cô ấy, người ấy sẽ gặp đen đủi.”
“Liên hôn thì sao? Bà Lan Ninh là người trung lập, bà ta ở nước ngoài cũng tương đối có quyền uy, đến lúc đó chỉ cần bà ta nói tốt cho nhà họ Hạng vài câu thì tự nhiên sẽ không có ai dám nói linh tinh về nhà họ Hạng nữa.” Hạng Kim Thu vừa cậy sơn móng tay vừa nói.
“Đây là một cách hay.” Mẹ Hạng Thịnh Duật lập tức đồng ý.
“Hay cái gì mà hay!” Hạng Tuyết Vy lạnh giọng: “Liên hôn lúc này chỉ khiến người khác nghĩ nhà họ Hạng chúng ta chột dạ, ngầm thừa nhận người nổ súng là người nhà họ Hạng chúng ta. Người mất lòng dân, mất thiên hạ.”
Hạng Tuyết Vy vừa nói xong, không khí trong phòng nháy mặt ngưng lại, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai nói câu nào.
Hạng Vũ Thái hỏi Mục Uyển: “Cháu thấy thế nào?”
“Tìm ra hung thủ là điều mấu chốt nhất, hung thủ quyết định kết quả cuối cùng. Phía bên nhà họ Hoa kia chắc chắn sẽ tìm mọi cách để chứng minh hung thủ là người nhà họ Hạng, cho dù chứng cứ là được ngụy tạo, bởi đây là cơ hội tốt để họ lật đổ nhà họ Hạng.”
“Điều cô nói không phải là thừa thãi sao?” Mẹ Hạng Thịnh Duật ném cho Mục Uyển một ánh mắt xem thường.
“Chân tướng sự việc trước nay không quan trọng, điều quan trọng là người khác tin vào cái gì.” Mục Uyển không bị mẹ Hạng Thịnh Duật ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Và còn được quyết định ở thái độ của Tổng thống . Nếu như Tổng thống nhân nhượng thì chuyện này sẽ nhẹ nhàng trôi qua, nếu như Tổng thống không thuận theo thì khẳng định nước đó sẽ có một cuộc nội chiến táo bạo, không kiêng kỵ điều gì.”
Hạng Vũ Thái bỗng nhiên ngộ ra: “Cho nên, thái độ của Tổng thống rất quan tọng, bây giờ tôi sẽ đi gặp cậu ấy.”
“Cậu nhỏ, cậu muốn nhân nhượng cho yên chuyện sao? Mấy tháng nay nhà họ Hoa vẫn luôn nhằm vào nhà họ Hạng chúng ta, lần này cũng vậy, cậu còn muốn khoan nhượng bọn họ một lần nữa sao?” Hạng Thịnh Duật không vui nói.
“Nội chiến giữa nhà họ Hoa và nhà họ Hạng, thảm lại là đất nước này, có lẽ sẽ nguy hại đến dân chúng, địa vị quốc tế chắc chắn sẽ hạ thấp. Chỉ khi nhà họ Hạng và nhà họ Hoa chung sống hòa bình, cùng nhau nâng đỡ, cùng nhau tiến bộ mới khiến cho đất nước ngày một lớn mạnh.”
“Cậu nhỏ quả là người vĩ đại.” Hạng Thịnh Duật xoay người, đi ra ngoài.
“Thịnh Duật, Thịnh Duật.” Mẹ Hạng Thịnh Duật đuổi theo ra ngoài, cha Hạng Thịnh Duật cũng đuổi theo mẹ anh.
Hạng Tuyết Vỹ nhìn Mục Uyển một cái, cũng ra ngoài với chồng.
Hạng Kim Thu nghĩ một chút rồi cũng hậm hực đi ra.
Hạng Vũ Thái có hơi buồn bực, nóng giận ngồi lên ghế.
Mục Uyển không đi, nhẹ giọng nói: “Cậu nhỏ đúng là một đại anh hùng, luôn suy nghĩ vì bách tính của muôn dân, quả là có lòng từ bi, khoan dung độ lượng lại là người có khí độ.”
“Cháu đừng an ủi tôi, bọn họ cho rằng tôi yếu đuối, sợ nhà họ Hoa, căn bản là tôi không muốn tranh đấu với nhà họ Hoa, chỉ muốn làm tốt chức vụ của mình, lợi quốc lợi dân.” Hạng Vũ Thái nhíu mày nói.
Mục Uyển ngồi xuống bên cạnh Hạng Vũ Thái: “Cậu nhỏ có lòng dạ quân tử nhưng trên thế giới này, tiểu nhân lại quá nhiều. Không phải cậu không đi chọc giận người khác thì người khác sẽ không đến chọc giận cậu, cậu đọc những bình luận trên mạng nói cháu đó, còn có người nói cháu là yêu quái ăn thịt trẻ con.”
“Cháu không cần để ý những bình luận đó, là cố ý hãm hại cháu thôi.” Hạng Vũ Thái an ủi Mục Uyển.
Mục Uyển cười: “Trước kia khi có video, mọi người đều tin rằng cháu ngoại tình, bây giờ lại nói cháu là yêu quái ăn thịt người mà cũng có người tin. Đây là sự thật, nếu như nhà họ Hoa muốn đẩy nhà họ Hạng vào chỗ chết, cậu nhỏ có phản kháng lại không?”
Hạng Vũ Thái trầm mặc.
Mục Uyển cười: “Cậu nhỏ có tấm lòng nhân hậu, sợ nội chiến sẽ mang đến mối nguy hại cho dân chúng và đất nước. Nhưng cậu nhỏ đã từng nghĩ rằng nhà họ Hoa chủ động khơi mào thị phi, nói lên bọn họ vốn không để lợi ích muôn dân vào mắt, tiểu nhân đắc chí, loạn thần tặc tử, sau khi những người nhà họ Hoa lên vị, bọn họ sao có thể làm ra chuyện có lợi cho dân chúng được đây? Cậu nhỏ đây là đang đồng nghĩa với việc đưa dân chúng vào miệng cọp, e rằng sẽ hoàn toàn trái với sự nhân từ của cậu nhỏ từ trước đến nay.”
“Cho nên ý cháu là?” Hạng Vũ Thái nheo mắt, trầm mặc, suy nghĩ.
“Chúng ta không làm con sói hại người, cũng không làm miếng thịt trên thớt chờ bị chém, càng không thể dung túng cho hổ làm chuyện ác, không được có tâm hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người khác. Phía nhà họ Hoa bên kia chắc chắn sẽ trăm phương nghìn kế hãm hại nhà họ Hạng, cậu nhỏ không thể không phòng bị, phải trù tính kỹ càng mới không bị hủy hoại trong chốc lát.” Mục Uyển khuyên nhủ.
Hạng Vũ Thái có chút đăm chiêu, không trả lời Mục Uyển luôn: “Cháu ra ngoài đi, tôi cần suy nghĩ thêm.”
Mục Uyển biết tính Hạng Vũ Thái, nếu như lúc này cô giật giây để anh ta làm quân vương thì anh ta chắc chắn sẽ bài xích cô, thậm chí sẽ cảm thấy cô có lòng lang dạ sói.
Trên thực tế, cô thật sự cảm thấy tính tình Hang Vũ Thái thích hợp làm quân vương, hơn nữa chắc chắn là một bậc minh quân.
Nếu như anh muốn làm thì tốt, nhà họ Hạng vẫn là anh ta có uy tín nhất, cũng càng có nhân duyên.
Nếu như Hạng Vũ Thái làm Hoàng đế, với tính của anh ta sẽ không lại hại đến Hình Thiên.
Mục Uyển đứng lên, gật đầu: “Vậy cậu nhỏ, cháu ra ngoài trước.”
Hạng Vũ Thái phất tay.
Mục Uyển từ chỗ Hạng Vũ Thái đi ra, Hạng Kim Thu chặn trước mặt cô, cười tươi như hoa đào nở rộ: “Uyển Uyển, tôi muốn nói với cô một tin.”