Chương 493: Phải Không? Sợ Rằng Xuống Địa Ngục Cũng Chỉ Có Một Mình Ông Mà Thôi
CHƯƠNG 493: PHẢI KHÔNG? SỢ RẰNG XUỐNG ĐỊA NGỤC CŨNG CHỈ CÓ MỘT MÌNH ÔNG MÀ THÔI
Một giờ chiều.
Mỗi bài đăng trên mạng gửi lên, đều trở thành đề tài nóng.
Đám nhà văn mạng vô cùng hùng mạnh, bài viết có cả chục triệu lượt đăng tải và trăm triệu lượt xem.
Bên kia Thịnh Đông Quang cũng chú ý tới điều này, ông buộc phải dùng quyền lực của mình để chặn hơn chục bài viết.
Nhưng không sao cả, ông ta bên này cố ngăn chặn, cô ở bên kia lại gửi lên, đám nhà văn mạng lại xâm nhập, và bài viết nhanh chóng trở thành điểm nóng.
Thịnh Đông Quang bên này thiết lập chế độ ẩn.
Bạch Nguyệt cong khóe miệng,cô chờ chính là cơ hội này.
Lập tức phát tin thứ hai, nội dung như sau: Tôi muốn hỏi một chút, có phải có vài người chột dạ không, tôi đăng bài toàn bộ đều bị ẩn, tôi đăng lại, còn đem ba chữ Thịnh Đông Quang thiết lập thành chế độ ẩn, xin hỏi, ông là đang chột dạ sao?
Cô vừa đăng lên, nhà văn mạng bên này liền có người vào ủng hộ, hơn nữa đều là người tự phát.
Bốn giờ chiều, một đám cảnh sát xuất hiện tại phòng làm việc.
"Các người ai là người phụ trách?" Cảnh sát lạnh giọng hỏi.
Bạch Nguyệt từ trong phòng đi ra, gọi điện thoại ra ngoài: "Phiền anh, dựa theo trình tự pháp luật thì có thể."
Cô cúp điện thoại, đi tới trước mặt cảnh sát: "Tôi là người phụ trách nơi này, có chuyện gì không?"
"Có người tố cáo các người ở trên mạng phát tin tức giả, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát mặt không cảm xúc nói.
"Ok, cùng anh đi không có việc gì, nhưng là, tôi bây giờ muốn tố cáo người tố cáo tôi, bêu xấu, mời các người trong hai mươi bốn giờ bắt ông ta lại, nếu như các người trong vòng hai mươi bốn giờ không bắt ông ta lại, tôi liền tố cáo các người làm việc thất trách, còn có tư tình riêng.
Dựa vào cái gì người khác vừa tố cáo, các người liền tới bắt tôi, có chứng cớ sao? Điều tra rồi sao? Hay là đem vài người tới để bêu xấu tôi." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Sao lại không có điều tra, hôm nay trên các trang web lớn nội dung phát ra ngoài không phải cô viết?" Cảnh sát chất vấn.
Bạch Nguyệt cười, thấp giọng nói: "Là do tôi viết, tôi viết đều là sự thật, mỗi việc tôi nói đều là sự thật, cũng có rất nhiều người làm chứng, có muốn hay không tôi đem số điện thoại của Tô Chung cho anh, anh hỏi ông ta thử việc này, tôi có đăng tin tức giả hay không."
Cảnh sát nhìn về phía những người bên cạnh.
Những người bên cạnh không dám lộ diện, lui về sau một bước.
Cảnh sát dẫn đầu cũng không xuống giọng: "Xin lỗi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Bạch Nguyệt rất bình tĩnh chờ.
Cảnh sát tiếp xong điện thoại, đi tới, hướng về phía Bạch Nguyệt khách khí nói: "Vô cùng xin lỗi, chuyện này chúng tôi không tra rõ."
"Bắt cái người tố cáo đó lại, tôi không đùa giỡn với các người, tôi muốn tố cáo hắn, tội bêu xấu." Bạch Nguyệt biểu đạt rõ ràng.
"Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Đội trưởng cảnh sát xoay người đi.
"Sếp, chuyện gì xảy ra vậy, không bắt sao?" Cảnh sát viên hỏi.
"Phía trên bảo chúng ta trở về, tôi cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì."
"Phía trên thế nào, lúc thì kêu trở về, lúc thì không cho về." Cảnh sát viên oán trách nói.
"Cậu không phát hiện sao? Lần này sự việc có liên quan đến Tô Chung và Thịnh Đông Quang, ai chúng ta cũng không chọc nổi, yên lặng theo dõi đi. Tôi cảm thấy, có thể thời thế thay đổi rồi, mới vừa rồi cô gái kia, cũng không phải người chúng ta có thể trêu chọc." Đội trưởng sợ hãi nói.
Phủ Tổng thống
Thịnh Đông Quang đập vỡ bình hoa, chỉ mặt Thẩm Diên Dũng nói: "Cậu bây giờ rõ ràng là đang nhắm vào tôi phải không ?"
Thẩm Diên Dũng đẩy tay Thịnh Đông Quang ra, bình tĩnh nhìn ông ta: "Tôi không có ý nhắm vào ông."
"Vậy cậu đây là ý gì, không đem vợ Cố Lăng Kiệt bắt lại, còn dung túng. Bây giờ mọi người đối với tôi đều có lòng thù địch như vậy, là muốn ép tôi vào chỗ chết, cậu còn không trấn áp.” Thịnh Đông Quang tức giận nói.
"Ông cảm thấy lúc này trấn áp có ích không? Tất cả mọi người đều biết, càng trấn áp, càng cho thấy ông chột dạ, không có ai sẽ tín nhiệm ông nữa." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Người đàn bà kia là muốn ép tôi từ chức!" Thịnh Đông Quang tức giận.
"Chuyện không có nghiêm trọng như vậy."
"Cái gì gọi là không có nghiêm trọng như vậy, nếu không phải cậu đồng ý lục soát, bọn họ sẽ không tìm được cái người ám sát kia, không tìm được người ám sát kia, sẽ không có gây ra nhiều sóng gió như vậy."
"Thịnh Đông Quang, tôi không phải người bán nước, cũng không phải đem quốc gia này làm trò đùa, ám sát Cố Lăng Kiệt, ông vốn là tử tội, bắt được kẻ ám sát, trước tiên hẳn nên giao cho quốc gia xử lý, nhưng ông lạm dụng tư hình, tôi có thể bảo vệ ông một lần, tôi không thể bảo vệ ông cả đời." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
"Cho nên, cậu chuẩn bị xử lý tôi? Đừng nói với tôi, Cố Lăng Kiệt không phải cậu giết." Thịnh Đông Quang chỉ vào ngực Thẩm Diên Dũng.
"Lời này của ông là ý gì?" Thẩm Diên Dũng nheo mắt lại.
"Phải, máy bay do tôi làm nổ, bên cạnh Cố Lăng Kiệt còn bố trí người, nhưng người ám sát Cố Lăng Kiệt không phải tôi, là cậu. Nếu tôi xuống đài, tôi bảo đảm, để cho cậu vĩnh viễn không có chỗ đứng" Thịnh Đông Quang hung hãn nói.
"Giết chết Cố Lăng Kiệtkhông phải ông?" Thẩm Diên Dũng kinh ngạc.
"Tôi chuẩn bị giết hắn, nhưng mà, hắn gây tù chuốc oán quá nhiều, giết chết hắn, không phải người của tôi. Không phải cậu?" Thịnh Đông Quang nheo mắt lại thăm dò Thẩm Diên Dũng.
"Nếu như tôi muốn giết hắn, hắn đã sớm chết rồi, sẽ không chờ tới bây giờ." Thẩm Diên Dũng nhìn Thịnh Đông Quang.
Thịnh Đông Quang cũng nhận ra được vấn đề: "Có người muốn giết chết Cố Lăng Kiệt rồi giá họa cho tôi, người này không phải cậu, cậu cảm thấy sẽ là ai?"
"Tém lại hành động của ông đi, hai năm nay ông quá kiêu ngạo, bao nhiêu người không phục ông, ông trong lòng hiểu rõ , ngoài ra, chớ làm chuyện để cho bản thân hối hận, đặc biệt là phải trung thực, tôi muốn là một quốc gia đoàn kết, mà không phải là nội bộ chém giết nhau." Thẩm Diên Dũng cảnh cáo nói.
"Con nhóc kia bây giờ muốn kéo tôi xuống, cậu nói bây giờ tôi phải làm gì?" Thịnh Đông Quang hỏi.
"Ông bây giờ tốt nhất là phù hộ cái tên ám sát đó không xảy ra chuyện gì.
Phải biết, hắn bởi vì ám sát ông mới bị ông giải quyết riêng, như vậy, ông giết hắn, cũng không có trải qua thủ tục pháp luật, tương đương với mưu sát.
Nói xin lỗi, thỉnh cầu nhân dân thông cảm, nói cho Bạch Nguyệt, người không phải ông giết, còn nữa, ông trong mấy năm này tận lực tém lại hành động của mình, cố gắng khiêm tốn làm xong chuyện, tự mình tẩy trắng.
Nếu không, vị trí Bộ trưởng Tài vụ của ông, tôi không biết có thể giữ đến lúc nào." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Cậu nếu như không giữ được vị trí của tôi, cũng đừng nghĩ giữ được vị trí này, vị trí này của cậu làm sao có được, cậu rất rõ, tôi có thể không có cách nào cho cậu xuống địa ngục, dẫu sao cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không biết, nhưng là, trong tay tôi có cái chuôi, có thể dễ như trở bàn tay dẫn cha cậu xuống địa ngục." Thịnh Đông Quang nổi giận đùng đùng nói, xoay người, đi khỏi phòng làm việc của Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng cong khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia sáng, tự tin nói: "Phải không? Sợ rằng, xuống địa ngục, chỉ có một mình ông mà thôi."