Chương 593: Mặc Kệ Là Chân Trời Hay Góc Biển, Tôi Đều Tìm Ra Em.
CHƯƠNG 593: MẶC KỆ LÀ CHÂN TRỜI HAY GÓC BIỂN, TÔI ĐỀU TÌM RA EM.
Chỉ nghe thôi cũng biết rất khó.
“Nếu tôi hiểu những thứ này, tôi cũng sẽ không làm bừa đến bây giờ, chẳng làm nên trò trống gì cả. Tha cho tôi đi, tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi, hôm qua ngủ trễ.” Lưu San ngáp một cái.
Hoa Tiên thở dài: “Từ từ tập thôi, bây giờ Diên Dũng còn đang họp, cô tới phòng tôi ngủ nhé? Trong phòng tôi có phòng nghỉ.”
“Cảm ơn cô, cô tốt quá rồi, tranh thủ dẫn tôi đi đi.” Lưu San thúc giục nói, cười tủm tỉm ôm cánh tay Hoa Tiên.
Hoa Tiên giật khóe miệng, dẫn cô tới phòng mình.
Lưu San cởi giày, cởi quần áo, leo lên giường, chui vào mền, vẫy tay với Hoa Tiên: “Phiền cô thuận tay đóng cửa nhé, cảm ơn.”
Hoa Tiên giúp cô đóng cửa lại.
Lưu San nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, trong lòng mơ hồ có cảm giác chua chát.
Khiến kết quả phát triển theo ý của mình, ra oai phủ đầu một cách thích hợp, nắm rõ lòng người, thưởng phạt đều coi trọng như nhau…
Những thứ này cô thực sự không học được.
Cô hành động rất tùy tiện, ít khi động não, người có thể ở chung thì cô chân thành sống với nhau, người không thể ở chung cô cũng không muốn chung sống, không có ý muốn ta lừa ngươi gạt, bày mưu nghĩ kế, đây đều là thứ mà cô không thể làm.
Loại người như cô thích hợp tìm công việc yên ổn mà sống qua ngày, gả cho một người chồng đi làm lúc chín giờ sáng, tan ca lúc năm giờ chiều, ngày nào cũng cùng bạn bè tụ họp, uống chút trà, đi dạo phố.
Cô và Thẩm Diên Dũng……không có khả năng.
Nghĩ ngợi một chút liền đau đầu, không nghĩ tới thì hơn, nhắm mắt lại ngủ một giấc trước đã.
Bên ngoài, Hoa Tiên ngồi trên ghế xử lí công việc, di động kêu lên, cô nhìn thông báo trên điện thoại mà mỉm cười, bắt máy: “Đến rồi?”
“Dạ, đến rồi.”
“Những thứ nên học đã học xong rồi?” Hoa Tiên hỏi.
“Dạ.”
“Con về phủ Tổng thống chờ mẹ trước, buổi trưa mẹ về liền, lầu ba là vườn hoa của mẹ, con xem xem có thích hay không?” Hoa Tiên vừa cười vừa nói.
“Dạ, loại hoa mẹ trồng, con nhất định sẽ thích mà, vậy con không quấy rầy nữa, con đi qua đó đây.”
“Được. Trưa gặp nhé.” Hoa Tiên cúp điện thoại, mỉm cười, ánh mắt tiếp tục đặt trên máy tính.
Lưu San bị chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn về phía thông báo, là Thẩm Diên Dũng.
Không biết tại sao tâm trạng vẫn rất sa sút, cô nằm trên giường bắt điện thoại của Thẩm Diên Dũng.
“Ở đâu đấy?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Nằm ở……” cô không nói ra chữ vợ, sửa lời: “Ở chỗ Hoa Tiên ngủ.”
“Anh tới đón em, nên ăn cơm rồi, buổi chiều chúng ta vào cơ sở huấn luyện của Vô Hình.” Thẩm Diên Dũng vừa cười vừa nói, tâm trạng hình như rất tốt.
“Ừm.” Lưu San ngồi dậy, cảm thấy hơi lạnh, cô mặc quần áo, mới vừa đứng dậy thì Thẩm Diên Dũng đẩy cửa đi vào.
Anh đóng cửa, đi đến bên cô, ôm eo cô, đặt một nụ hôn lên bờ môi ấy.
Lưu San bịt miệng: “Tôi chưa đánh răng.”
“Anh có chê em đâu, em bẩn cũng không phải ngày một ngày hai.” Thẩm Diên Dũng cười, cưng chiều nhìn cô.
Lưu San liếc anh: “Anh mới bẩn.”
“Đúng, là anh bẩn, một đôi chúng ta đều bẩn, vừa lúc anh cũng chưa đánh răng.” Thẩm Diên Dũng vừa cười vừa nói, hôn về phía cô.
Lưu San chưa buông tay xuống, anh hôn trúng mu bàn tay cô, cười đến mê hoặc lòng người, những bông hoa cũng run rẩy theo.
Nhan sắc của tên này đúng là có sức mê hoặc.
Lưu San buông tay: “Hình như tâm trạng anh rất tốt.”
Anh ta đã tra ra được con của bọn họ ở đâu rồi ư? Cũng biết được trước kia cô đi đâu? Liên lạc với người nào để rời đi, gặp qua người nào, từ chối qua ai, sau này, cô lại rời đi, anh ta cũng có thể tìm ra cô.
Anh có thể nói cho cô không?
Không thể.
Anh ngồi trên giường, thuận thế ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng một chút: “Tâm trạng anh tốt hay không à? Chí ít thì hiện giờ em xin gì được nấy, em muốn gì nào?”
“Ừm…sau này tôi không muốn đi họp cùng Hoa Tiên nữa, rất nặng nề ngột ngạt, đều là một đám đàn bà, không thú vị gì cả.” Lưu San lập tức nói.
Thẩm Diên Dũng do dự.
“Thẩm Diên Dũng, Diên Dũng, Dũng, anh mới vừa nói cầu gì được nấy, lại gạt tôi à.” Lưu San làm nũng nói.
“Làm gì có! Để em đi theo Hoa Tiên là muốn em học được chút gì đó. Từ nhỏ cô ấy đã tiếp cận với giáo dục hoàng gia, bố cô ấy cũng là người trong hoàng gia, giải quyết công việc có một vài phương diện cẩn thận và chu đáo hơn anh, sau này em gả cho anh, những việc này đều là em làm.” Thẩm Diên Dũng kiên nhẫn giải thích.
“Thẩm Diên Dũng, tôi và anh quen nhau nói ít thì cũng vài chục năm rồi, anh cảm thấy tôi có thể làm được sao? Giáo viên dạy thêm một vài phút, đứa phản đối dữ nhất chính là tôi, tôi không thích hợp để sống trong mấy loại quy tắc này, trong trạng thái nớm nớp lo sợ, cũng không có loại đầu óc kia. Mỗi lần Bạch Nguyệt đều nói với tôi, nếu là trong mấy vở kịch cung đình, tôi nhất định là đứa chầu trời đầu tiên.”
“Cho nên mới để em đi theo Hoa Tiên học đó.”
Lưu San cụp mắt, bẻ nhwungx đốt ngón tay: “Thật không hiểu tại sao anh lại muốn cưới người không xứng với anh như tôi, nếu như có thể, tôi cảm thấy anh và Hoa Tiên thế này rất tốt.
“Anh và Hoa Tiên như thế rất tốt, cô ấy có thể giúp anh quản lý nội các, làm ít công to, nhưng anh càng muốn cho em thân phận, không muốn em theo anh mà chịu thiệt thòi, em cũng không muốn không danh không phận mà theo anh đâu chứ?” Thẩm Diên Dũng hơi tức giận, nhíu mày, có phần lạnh lùng.
“Nè.” Lưu San gõ đầu anh: “Là anh nói cầu gì được nấy, bây giờ anh lại tức giận sao?”
“Tiểu San, em tích cực một chút có được không? Đừng khiến anh cảm thấy chỉ có mình anh muốn hai người ở bên nhau, nhé?” Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ dịu giọng nói.
Cô thực sự không muốn cùng anh ta ở bên nhau. Cô rũ mắt xuống.
Không biết tại sao, trong lòng khổ sở không thôi, tựa như là mưa bụi Giang Nam, mịt mù bao phủ cõi lòng, ẩm thấp, không có lý do.
“Anh, tại sao anh thích tôi vậy? Tính tôi xấu như vậy, anh cũng biết mà.” Lưu San không nghĩ ra.
Thẩm Diên Dũng cười, si mê nhìn cô: “Bởi vì chỉ có em. Từ hồi cấp hai anh đã tỏ tình với em, em không nhớ sao?”
“A? Hồi cấp hai anh tỏ tình với tôi khi nào?” Sao cô chỉ nhớ rõ anh cứ luôn ức hiếp cô.
“Không phải trường có tổ chức đi công viên Thanh Phong chơi sao?” Thẩm Diên Dũng nhắc lại.
Cô nhớ lại: “Là hồi lớp chín sao? Buổi sáng kiểm tra sức khỏe, buổi chiều đi chơi lần đó, anh tỏ tình tôi hồi nào?”
“Mọi người đều nói, chỉ cần tặng cành liễu, đối phương tiếp nhận là có thể giữ được đối phương, trở thành một đôi.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
Cô nhớ tới lúc tặng cành liễu đó rồi
Cô còn nhớ rõ thời tiết ngày đó cực kỳ tốt, tràn đầy ánh nắng, trời trong vắt không có lấy một đám mây.
Cô mua một cây kem, thấy một đám bạn học quây lại ngồi thành vòng dưới đất, vừa nhìn là thấy dáng vẻ nghịch ngợm, cô vui vẻ đi qua.
Cái tên Thẩm Diên Dũng kia ném qua một cành liễu, vừa khéo trúng cây kem của cô, kem không chỉ rơi xuống đất mà còn làm bẩn quần áo. Cô nổi cáu, cầm cành liễu trên mặt đất lên đuổi đánh anh ta.