Chương 728: Cuộc Sống Nên Là Giúp Đỡ Trong Lúc Hoạn Nạn
CHƯƠNG 728: CUỘC SỐNG NÊN LÀ GIÚP ĐỠ TRONG LÚC HOẠN NẠN
Anh tự mình chống xe lăn đứng lên
Bạch Nguyệt xoay người sang chỗ khác rửa cà rốt, lấy dao nhỏ.
Cố Lăng Kiệt nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt vừa đen vừa sâu thẳm.
Bạch Nguyệt đưa dao và cà rốt cho anh: "Làm phiền anh rồi.”
Các bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều ăn rất nhanh, để lại không gian riêng cho Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt.
"Chị Bạch Nguyệt, Thủ Thủ có bọn em rồi, yên tâm đi." Bác sĩ ra ngoài cuối cùng nói.
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Đột nhiên cảm thấy thế này rất tốt, sống cuộc sống thoải mái mà phong phú, mỗi ngày đều đẹp trời.
Cô để cá tuyết vào lò vi sóng rã đông, còn mình thì làm nước sốt cà chua.
Cô đợt nhiên nhớ tới, Cố Lăng Kiệt không thể nói chuyện, nếu như cô cũng không nói chuyện nữa thì có vẻ rất yên tĩnh.
Cô lo Cố Lăng Kiệt sẽ suy nghĩ linh tinh, cố ý nghĩ ra một truyện cười, nói: "Lúc trước em có xem một chương trình nói chuyện, rất buồn cười.
Anh ta nói, rất nhiều cha mẹ dẫn cục cưng đã có chút lớn đi chơi. Sau đó cố ý trốn đi, hù dọa cục cưng của mình, sau đó dạy đạo lý không được chạy lung tung.
Nhưng mà, có một ngày, cục cưng của anh ta cũng trốn đi, người lớn kia bắt đầu sốt ruột, sau đó cục cưng còn học theo người lớn nói sau này không được chạy lung tung, có phải rất buồn cười không.”
"Ừ." Cố Lăng Kiệt trả lời.
Bạch Nguyệt chấn động cả người, chỉ nghe thấy một chữ này của anh, cũng đủ khiến cô phải kích động rồi, cô quay đầu qua nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh cũng mỉm cười, còn nói một chữ: "Nguyệt."
Hình như cô còn nhớ, lúc anh vừa tỉnh lại, cũng đã gọi cô một tiếng Nguyệt
Cô rất cảm động, mắt lại cảm thấy cay cay.
Cố Lăng Kiệt khoa tay múa chân làm động tác tay.
Bạch Nguyệt nhìn không hiểu, đưa điện thoại cho anh: "Sau này em chắc chắn sẽ cố gắng học tập, cho em thời gian một tháng thôi."
Cố Lăng Kiệt nhận lấy điện thoại của cô, đánh chữ lên: "Không cần gấp, anh cảm thấy có lẽ anh có thể tìm được cách phát âm chính xác, tuy rằng vẫn có chút khó khăn, nhưng chắc chắn là có.
Bạch Nguyệt vui vẻ: "Ừ, nhưng mà, cho dù anh không nói được cũng không sao cả, chỉ cần anh còn sống, chính là quà tặng tốt nhất ông trời tặng cho em rồi.”
Cố Lăng Kiệt nhắm nhắm mắt lại.
Anh để điện thoại lên trên bàn, tiếp tục thái sợi cà rốt.
Bạch Nguyệt làm xong sốt cà chua, để một ít đường, một chút bột gạo cho nó sánh đặc lại.
Sau khi chuẩn bị xong, cô lấy chảo rán ra, bỏ ít dầu vào trong, đặt cà rốt ở trên chảo nướng áp chảo: "Bên trong cà rốt có rất nhiều vi-ta-min, có tác dụng giúp đỡ hồi phục cơ thể, hương vị nướng áp chảo cũng không giống bình thường."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lại ừ một tiếng.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, xoay người nhìn về phía anh, nói: "Trước kia em từng xem một bộ phim điện ảnh tên là ‘Đội Bảo Vệ Ngân Hà’, trong đó có một người cây, anh ta tốt bụng, thương người, dũng cảm, chính nghĩa, nhưng mà, anh ta chỉ biết nói một câu ‘tôi là Groot’, cho dù anh ta nói lên suy nghĩ gì, cũng chỉ có một câu, ‘tôi là Groot’.
Cố Lăng Kiệt cũng khẽ cười.
"Sau đó, em lại xem một bộ phim điện ảnh khác, là phim hoạt hình, hình như tên là ‘Mười Vạn Câu Chuyện Cười Lạnh’
Có một con chó, nó cũng không biết nói, chủ nhân của nó mặc một bộ quần áo cho nó, nó chỉ biết nói ba câu, một câu trong đó chính là ‘tôi là ai ai ai’.
Có một lần, hình như bọn họ đang đi tìm bảo bối gì đó, rất nhiều người đều đang tìm, đều muốn tìm được rồi chiếm làm của riêng, anh lừa tôi gạt.
Con chó nhỏ này cũng thế, nó lén lút tìm được rồi, nhưng mà, rất ly kỳ chính là, cái chìa khóa kia lại là một câu nói, nó đâu có biết nói chuyện, nôn nóng muốn chết, đành phải liên tục nói câu đầu tiên, gọi người khác đến đây, em xem đến đây thì cảm thấy rất buồn cười.”
Cố Lăng Kiệt cũng cười, khoa tay múa chân làm động tác tay.
Lần này Bạch Nguyệt nhìn hiểu: "Được, tối nay chúng ta cũng xem phim điện ảnh."
Cô tiếp tục chuẩn bị cà rốt, sau khi chuẩn bị xong, cô gói cà rốt vào trong thịt khô, sau đó lại nướng áp chảo.
Cô không nướng nhiều, Cố Lăng Kiệt cũng không thể ăn nhiều lắm, chỉ chuẩn bị ba cuộn thịt khô, đặt ở trước mặt Cố Lăng Kiệt.
"Lát nữa em sẽ chuẩn bị chút cơm trắng cho anh, anh chỉ có thể ăn một chút thôi. Nhưng mà còn có cá tuyết, bên trong loại cá này có rất nhiều khoáng chất, ăn một ít cũng tốt cho sức khỏe, nhưng cũng không thể ăn nhiều.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Bạch Nguyệt lấy cá tuyết đã sơ chế ra, quét sốt cả chua lên, thả một ít cà rốt vừa thái lên, cuối cùng phủ phô mai lên trên cà rốt, bỏ vào trong lò nướng, chỉ cần năm phút là đủ.
Bỏ cơm vào trong sốt cà chua còn thừa, làm cho cơm nhừ ra một chút, cơm cũng hấp thu hết nước sốt cà chua.
Sau khi chuẩn bị xong cơm cà chua, cá tuyết cũng đã xong.
Bạch Nguyệt bưng đến, để toàn bộ trước mặt Cố Lăng Kiệt: "Em biết anh không thích ăn ngọt cho lắm, nhưng cà chua cũng tốt cho thân thể của anh.”
Cố Lăng Kiệt cúi đầu ăn cơm, không hề có dáng vẻ không muốn ăn.
Bạch Nguyệt cũng vui vẻ, cô xới cơm, ăn cùng với Cố Lăng Kiệt.
Năm tháng yên tĩnh, ngọn đèn trên đỉnh đầu cũng có vẻ đặc biệt dịu dàng, chiếu xuống người bọn họ.
Sau khi ăn xong....
Bạch Nguyệt đẩy Cố Lăng Kiệt đến xem Thủ Thủ, vẫn chưa đi vào phòng bệnh đã nghe thấy Thủ Thủ bị các bác sĩ chọc cười khanh kháp.
Vừa vào cửa, trong phòng đã rực rỡ hơn nhiều.
Giường bệnh bình thường đã đổi thành giường lớn rộng hai mét dài hai mét, bên cạnh giường lớn còn được đặt một cái giường nhỏ rộng một mét sáu dài khoảng một mét tám, bốn phía của giường nhỏ được chặn lại bằng ván gỗ, để tránh Thủ Thủ bị ngã xuống.
Xung quanh giường đều được lắp màn che, đối diện là TV, bên cạnh còn có bàn dài.
Hơn nữa, ngoài những thứ đó, ở chỗ mép tường còn có một sân chơi loại nhỏ rộng năm mét dài mười mét.
Trong sân chơi ngoài sâu lông, cầu nhựa, cầu trượt, xích đu ra, còn có gấu nhún nhảy, xe lắc, khung bóng rổ.
Lúc này Thủ Thủ đang ngồi chơi quên trời quên đất trong sân chơi.
"Thủ Thủ đã uống sữa chưa?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Uống rồi. Chị Bạch Nguyệt, hai người yên tâm đi, ở đây có bọn em mà." Bác sĩ nói.
"Ừ, vậy làm phiền mọi người rồi, tôi muốn xem phim với Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt cười nói.
"Đi đi, đi đi, hay là, đêm nay Thủ Thủ ngủ với bọn em?" Có bác sĩ đề nghị.
"Không được, như vậy sẽ khiến mọi người mệt, nửa đêm Thủ Thủ còn muốn uống sữa hai lần đấy." Bạch Nguyệt ngại làm phiền người khác.
"Bọn em không mệt đâu, hơn nữa, bọn em đông người, chị Bạch Nguyệt, chị cho bọn em chút chuyện để làm đi, nếu không bọn em sẽ bị đuổi đó." Bác sĩ nói.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lát, gần đây cô muốn nhanh chóng học được ngôn ngữ ký hiệu, để có thể nói chuyện với Cố Lăng Kiệt mà không bị cản trở: "Vậy đêm nay làm phiền mọi người rồi."
"Không phiền đâu, cực kỳ vui vẻ." Các bác sĩ cùng kêu lên.
Bạch Nguyệt gật đầu, đẩy Cố Lăng Kiệt ra khỏi cửa, đến thư viện.
"Một năm nay nhờ có bọn họ chăm sóc, nếu ai trong bọn họ phải đi, em nghĩ, em đều không nỡ." Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.
Trên thực tế, Cố Lăng Kiệt đã tỉnh, thật ra cũng không cần nhiều người ở đây như vậy nữa.
Nhưng cô đã quen với những người này rồi, nếu một người trong đó rời đi, trong lòng đều sẽ thấy cô đơn.
Cố Lăng Kiệt đánh một hàng chữ trên điện thoại, đưa cho Bạch Nguyệt xem. . . . . .